Đổi nam chính thành Lý Phong nhé các sếp, nghe cho nó hay ^^
Miêu Tử Hào vỗ tay một cái và nói: “Tôi hiểu rồi, Hứa Mộc Tình chắc là kiểu phụ nữ công việc điển hình”.
“Tại cuộc họp hôm nay, tôi có thể thấy rằng người phụ nữ này rất tham vọng”.
“Nếu tôi không đoán nhầm, Hứa Mộc Tình chắc chắn vẫn là một trinh nữ”.
Vừa nói xong, Miêu Tử Hào không khỏi thè lưỡi liếm môi.
Nụ cười trên mặt càng ngày càng hèn hạ: “Hứa Mộc Tình này rất hợp với khẩu vị của tôi!”
“Hắt xì!”
Hứa Mộc Tình đang phân loại hồ sơ, đột nhiên hắt hơi.
Khi đưa tay sang bên để kéo khăn ăn, cô chạm vào một đôi tay.
Hứa Mộc Tình sửng sốt, quay đầu nhìn sang, phát hiện Lý Phong đang đứng bên cạnh nhìn cô cười.
“Anh làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết”, Hứa Mộc Tình liếc mắt nhìn Lý Phong có chút giận dỗi.
Lý Phong vẻ mặt vô tội: “Em bận cả ngày, giờ sắp đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn làm việc sao?”
“Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm đi”.
Vừa nghe đến ăn cơm, Hứa Mộc Tình liền sực nhớ ra.
“Đúng rồi, hôm nay sau khi họp xong, em đã nhận lời mời đi ăn tối cùng giám đốc Miêu”.
Lý Phong chớp mắt: “Vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi”.
Hứa Mộc Tình gật đầu theo thói quen: “Được thôi!”
Khi đến phòng đặt trước trong nhà hàng, mở cửa liền nhìn thấy Miêu Tử Hào, hắn mặc một bộ vest thẳng thớm, đầu tóc chải chuốt bóng loáng, đang đứng đó mỉm cười với Hứa Mộc Tình.
“Giám đốc Miêu, xin lỗi, chúng tôi đến muộn”.
Trong khi nói chuyện, Hứa Mộc Tình và Lý Phong lần lượt đi vào phòng.
Khi Miêu Tử Hào nhìn thấy Lý Phong, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng tắt ngấm.
Hắn vốn tưởng rằng Hứa Mộc Tình tới một mình đêm nay.
Hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ ở trong rượu rồi.
Hơn nữa phòng khách sạn cũng đã được xịt nước hoa nồng nàn.
Các thể loại dụng cụ để vui đùa cũng đã sẵn sàng.
Miêu Tử Hào tiến lại gần giả vờ lịch sự, kéo ghế lại và nói với Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, mời ngồi”.
Miêu Tử Hào vừa nói xong, thì Lý Phong đã ngồi ngay xuống chiếc ghế mà Miêu Tử Hào kéo ra.
“Cảm ơn nhé”.
Nói xong, Lý Phong vươn tay ra kéo chiếc ghế bên cạnh, để Hứa Mộc Tình ngồi ở bên cạnh.
Khóe mắt Miêu Tử Hào khẽ co giật.
Hắn nhìn Lý Phong: “Anh là ai?”
“Tôi là chồng cô ấy”.
“À ra là người ở rể đó à”.
Khinh thường, khinh thường sâu sắc.
Lúc này, mặt Miêu Tử Hào viết hai chữ ‘khinh thường’ rõ mồn một.
Hắn trịnh thượng nhìn Lý Phong, chỉ tay về phía cửa phòng: “Cút!”
Khóe miệng Lý Phong khẽ cong lên, cười lạnh.
Lúc này Hứa Mộc Tình không nhịn được nói: “Giám đốc Miêu, mặc dù xin lỗi, trước khi tới đây tôi không giải thích sự tình cho anh, nhưng anh làm như vậy là quá thô lỗ rồi đấy”.
“Thô lỗ? Tôi lịch sự với một tên rác rưởi, một thằng ở rể làm gì?”
Miêu Tử Hào nhìn thẳng vào Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, tôi biết rất rõ tâm tư của cô”.
“Tôi biết, cô chỉ tìm đại một người để ở rể thôi, hắn chỉ là bia đỡ đạn của cô mà thôi”.
“Sao có thể để một tên rác rưởi như vậy ảnh hưởng đến bữa tối tuyệt vời của chúng ta được chứ?”
“Tôi đuổi thằng rác rười này đi. Đợi lát nữa hai chúng ta sẽ bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh giữa hai tập đoàn”.
“Không cần bàn nữa”, sắc mặt Hứa Mộc Tình lạnh lùng, nói: “Tôi đã tan làm rồi, thời gian riêng không bàn chuyện công việc”.
“Nếu giám đốc Miêu muốn bàn chuyện làm ăn, sáng mai hãy đến tập đoàn của chúng tôi”.
Nói xong, Hứa Mộc Tình chủ động nắm tay Lý Phong quay người rời đi.
“Đứng lại!”
Hứa Mộc Tình và Lý Phong bước ra đến cửa thì Miêu Tử Hào đột nhiên hét lên.
Nụ cười trên mặt Miêu Tử Hào đã tắt hẳn.
Thay vào đó là sự điên cuồng và u ám.
“Hứa Mộc Tình, cô có biết tôi là ai không?”
“Tôi là cậu hai nhà họ Miêu!”
“Nếu bây giờ cô dám bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả hợp đồng mà chúng ta đã thỏa thuận sáng nay sẽ hết hiệu lực ngay lập tức!”
“Cô có biết nó có nghĩa là gì không?”