Dịch: Hoangtruc
***
Triệu Phụ Vân chỉ biết là lý luận trên mặt trận pháp của Tuân đạo sư cao thâm, lại không biết pháp chú của nàng cũng cường đại đến như vậy.
Một chữ chú “Định” đã có thể định trụ hư không, một chữ chú “Nhiếp” có thể nhiếp thu tất cả âm thanh.
Lại nghĩ tới lúc nãy nàng dùng sóng nước tẩy rửa cả gian phòng, cuối cùng thu thập toàn bộ thi thể người lẫn trùng vào trong quả cầu nước, hẳn cũng là một loại vận dụng của pháp chú chữ “Nhiếp”.
Triệu Phụ Vân đứng ở phía sau còn có cảm giác như bị lòng bàn tay nàng bắt lấy, đừng nói là Ngô Châu đứng trước mặt, hẳn nhiên cảm giác phải rõ ràng hơn hẳn.
Gã chỉ cảm thấy một tay kia của Tuân Lan Nhân như có ma tính thần bí nào đó khiến cả quỷ mặt xanh còn muốn thoát khỏi bản thân mình, đi vào trong tay đó.
Gã nhìn vào lòng bàn tay đối phương, lại như nhìn thấy được một chữ “Nhiếp” huyền diệu như muốn cắn nuốt hết thảy.
Gã cảm giác toàn bộ bản thân như bị hút vào, bị dính cứng ngắc, những huyền quang kia như một loại nhựa cây dán sát vào nhục thể và thần hồn mình. Mà thần hồn của gã lại hợp nhất với ác quỷ mặt xanh. Ác quỷ mặt xanh kia cũng chính là gã.
Gã nhắm mắt lại, nếu không gã nghĩ thậm chí tròng mắt của mình cũng bị lực lượng vô hình kia nhiếp bắt ra khỏi hốc mắt mất.
Mà ác quỷ mặt xanh trên đỉnh đầu gã cũng nhắm mắt lại, trán nó đột nhiên rách ra, bên trong xuất hiện một con mắt đen kịt. Trong một thoáng con mắt đen kia mở ra, Triệu Phụ Vân như thể chứng kiến một thế giới hắc ám đầy quỷ dị hiển hiện ra ngay trước mặt mình.
Trong tích tắc, hắn cảm giác mình đã không còn ở trong gian tiểu viện của mình mà đã rơi vào trong một thế giới tà dị mà hắc ám, trong bóng tối chung quanh như có thứ gì đó nhanh chóng sinh sôi.
Hắn dường như còn nghe có người kêu tên mình, có thứ gì đó đang từng bước một tới gần. Hắn cảm giác đột nhiên mình không cách nào hô hấp nổi, như thể có thứ gì đó chui vào trong mũi mình, luồn vào trong cổ họng, chui từ trong lỗ tai đi vào, trong hốc mắt chui vào.
Hắn lập tức quan tưởng tượng Xích Viêm Thần Quân, nhưng tâm linh của hắn lại như bị một thứ âm lãnh tà ám ăn mòn, hắc ám đè nén, hỏa chủng không cách nào sinh sôi được.
Thần bên trong bị chế ngự, Xích Viêm Thần Quân bên ngoài lại không cách nào trú thân được.
Trong khoảnh khắc này, bên tai hắn chợt nghe thấy một giọng nói.
“Thỉnh Xích Quân cho mượn lửa dùng… Lửa!”
Là giọng nói của Tuân Lan Nhân, một chữ Lửa (火) vừa ra. Trong mắt hắn vốn hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì đã bắt đầu thấy một đốm lửa sáng từ phía chân trời rơi xuống, ánh lửa lướt qua, lưu lại một đường lửa cháy. Ánh sáng ngọn lửa như thể đốt đi tấm màn đen, nhanh chóng đốt cháy hắc ám.
Hắc ám nhanh chóng biến mất. Hắn cảm nhận được ấm áp và ánh sáng, như thể bản thân vẫn còn ở nơi này, còn những thứ vừa rồi kia chỉ là ảo giác mà thôi.
Hắn cảm nhận được Xích Viêm Thần Quân phía sau mình bắt đầu tràn ra ánh sáng viêm huy, lại nhìn thấy ngọn lửa vàng kẹp giữa ngón tay của Tuân Lan Nhân, soi rõ vẻ mặt của nàng ta đầy lạnh lùng mà xinh đẹp.
Chỉ thấy nàng tay cong tay búng ra. Đốm lửa đỏ vàng như đốm lưu huỳnh bay ra. Ngô Châu vẫn đứng bất động, mắt vẫn nhắm lại, nhưng mà con ác quỷ mặt xanh có thân hình cực lớn đứng trước mặt gã đã há mồm phun một ngụm nước đen bẩn ra ngoài.
Ánh lửa màu đỏ vàng rơi vào trong nước, lóe lên rồi tắt ngúm.
Mà nước đen bẩn kia đã vọt đến chỗ Tuân Lan Nhân. Nàng ta lại đưa tay chỉ một cái, là muốn nhiếp bắt luồng nước kia vào trong tay.
Ngô Châu thầm cười lạnh một tiếng. Gã một đường đánh giết từ tầng chót đi lên, tuy rằng biết những đệ tử đại phái cường đại, bởi bọn họ được truyền thừa nguyên vẹn, pháp thuật huyền diệu tinh vi nhưng sâu trong nội tâm gã lại không phục.
Chính gã trải qua nhiều lần sinh tử, đấu pháp tàn nhẫn, pháp thuật tà ác, giết chết qua nhiều đệ tử đại môn phái, cho nên trong lòng của gã cũng có phần kiêu ngạo.
Từ lúc bắt đầu tu hành, thế giới tu hành nguyên bản thần bí hiếm có đã bắt đầu mở rộng trước mắt gã. Vì vậy, gã đã đi thăm viếng qua toàn bộ động phủ ở Nam Lăng, học mỗi chỗ mỗi chút pháp thuật vụn vặt, mỗi chỗ đôi câu pháp thuật, dần dần pháp thuật cùng tu vi của gã cũng càng tăng cao.
Bởi vì đi thăm viếng qua động phủ, phàm học được chút ít đều được tôn là thầy. Lúc đầu những động chủ trong động phủ kia không thèm để ý, không chấp nhận gã, sau này thanh danh Ngô Châu đã lớn hơn, đã vui vẻ tiếp nhận.
Cho nên gã ở đây càng lâu, thân phận càng lên cao. Đến khi những lão tu kia qua đời, tuổi tác gã cũng tăng lên, gã đã trở thành người đứng đầu Nam Lăng này. Sau này quy thuận Đại Chu, gã thuận lợi trở thành phủ quân phủ Nam Lăng.
Chẳng qua chức phủ quân này cũng chỉ là một loại thân phận ở nước Đại Chu mà thôi, phương thức làm việc của gã vẫn luôn nghiêng về phía giang hồ, phía cá nhân mình mà thôi.
Nhất là sau khi nghe nói nơi này có động phủ, còn có người ngoài đến đây, gã vẫn cảm thấy người của núi Thiên Đô không đến nhanh như vậy được.
Núi Thiên Đô cách nơi này xa xôi, há có thể đưa tin về nhanh như vậy?
Thế nhưng là gã vừa đến, người núi Thiên Đô cũng đã đến, hơn nữa còn đến nhanh hơn gã.
Cho nên gã tới nơi này ngoại trừ thăm dò còn mang theo mục đích nhìn qua xem có thể cùng hợp tác thăm dò động phủ hay không. Dù sao thì người núi Thiên Đô tới nhanh như vậy, chắc chắn không thể là đệ tử cấp thấp rồi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, tu sĩ quả thật ở đẳng cấp cao. Thế nhưng gã còn chưa kịp tỏ ý cùng hợp tác thăm dò động phủ thì đối phương đã buông lời tựa mũi kim, từng kim đâm tới khiến gã tức giận mà xuất thủ.
Một khi xuất thủ, gã sẽ thi triển ra hết bản lãnh.
Luồng nước bẩn mà quỷ linh của gã phun ra tên là Uế Thần ác thủy, chỉ cần dính một giọt lên người sẽ hư thối toàn thân, ngoài ra còn khiến pháp lực bị ô uế đi.
Pháp lực trên người bao gồm tinh khí thần của bản thân ngưng kết thành huyền quang, tản tụ tùy tâm, vô hình vô chất, há có thể dễ dàng bị ô uế.
Nhưng là có rất nhiều thứ có thể khiến pháp lực một người bị ô uế, có thể theo pháp lực xâm nhập vào tạng phủ, cho nên mới có một bước huyền quang hợp sát. Dùng chân sát hình thành giữa trời đất hợp vào trong huyền quang, có thể chống cự lại những thứ khiến pháp lực ô uế này.
Ngô Châu rất có lòng tin với Uế Thần ác thủy của mình. Thứ này do gã thu thập rất nhiều loại khí tức âm tà hòa cùng với cổ độc dung nhập vào thân ác quỷ, dùng quỷ thân dung luyện mà thành, cũng là bí pháp mà gã cực ít vận dụng ra, đã vận dụng là tất sát.
Ngay khi luồng nước đen nhánh kia bị Tuân Lan Nhân hút vào trong lòng bàn tay, sắc mặt nàng lại đột nhiên biến đổi, lòng bàn tay chợt trở nên đen kịt. Bàn tay không thể nào tiếp nhận được, luồng nước rót vào, gương mặt trơn bóng của Tuân Lan Nhân nhanh chóng bị hư thối đi ngay trước mắt Triệu Phụ Vân cùng Ngô Châu.
Ngô Châu bật cười ha ha.
Triệu Phụ Vân trở nên khẩn trương.
Cũng vừa lúc đó, thân thể Tuân Lan Nhân tách làm hai nửa. Hai bóng người lập lòe xuất hiện, đồng thời duỗi tay ra chỉ vào Ngô Châu, ánh sáng từ trên đầu ngón tay ngọc không xán lạn nhưng lại rất tinh thuần và nồng đậm.
“Diệt!”