Tâm niệm của hắn vừa động thì Kiếm Tự Đạo Văn đã xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Thiên địa có vạn đạo, vạn đạo quy nhất, từng đạo nhìn như bất đồng nhưng cuối cùng vẫn giống nhau”.
Chuyện Phương Thần lĩnh ngộ Kiếm Tự Đạo Văn cũng không hoàn toàn là Thiên Đạo Ma Cốt ban cho, mà là tự bản thân lĩnh ngộ, Thiên Đạo Ma Cốt chỉ có tác dụng phụ trợ.
Cho nên sự hiểu biết của Phương Thần đối với đại đạo là cực kỳ rõ ràng.
Đây cũng là lý do vì sao hắn có tự tin bản thân có thể giúp cho Cương Hổ thức tỉnh Đạo Văn.
Tuy rằng nhìn có vẻ bất đồng, nhưng vạn đạo căn bản đều giống nhau, có thể ngộ ra đạo của bản thân thông qua đạo của hắn.
Sau khi miêu tả đạo nguyên, Phương Thần nói: “Trước tiên huynh phải hiểu Kiếm Tự Đạo Văn của ta, sau đó tìm hiểu từ khởi nguyên, rồi lại dung nhập vào chiến đạo của huynh”.
Phương thức tu luyện này rất thông dụng, các trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông mỗi lần giảng bài đều nói về Đạo Văn của mình cho đệ tử hiểu.
Nhưng bình thường một bài giảng có tới hàng trăm ngàn người cùng nhau ngộ đạo, đôi khi sau đó bọn họ một chút cũng không hiểu được.
Một mình ngộ đạo như thế này thì tốt hơn nhiều, giống như bản thân có được bí kíp độc quyền vậy.
“Đúng rồi”.
Phương Thần hỏi: “Huynh đã chuẩn bị gì để lĩnh hội Chiến Tự Đạo Văn?”
“Có”
Cương Hổ lấy ra hai miếng ngọc cùng một quyển sách cổ để sang một bên.
Hắn ta nói: “Đây đều là những ghi chép về Chiến Tự Đạo Văn! Có cả phần giới thiệu và miêu tả chỉ tiết”.
“Có thể cho ta xem một chút được không?”, Phương Thần hỏi, rảnh rỗi xem qua một chút cũng tốt.
“Tất nhiên có thể”, Cương H ổ đưa tất cả cho Phương Thần, sau đó tiếp tục ngồi lĩnh hội Kiếm Tự Đạo Văn..
Phương Thần mở sách cổ ra trước.
Cuốn sách này được viết bởi một cường giả đã thức tỉnh Chiến Tự Đạo Văn, cho nên những thông tin về Chiến Tự Đạo Văn cực kỳ chỉ tiết.
Chiến Tự cũng có nhiều cách giải thích..
Thiên hạ tuy an, vong chiến tất nguy.
Chiến, công thân, càng công tâm.
Phu chiến, dũng khí.
Phương Thần phát hiện, Chiến Tự thiên về nội tâm chứ không phải ngoại tại.
“Thì ra là thế”.
Càng xem, trong lòng Phương Thần càng mơ hồ ngộ ra.
Sau đó hẳn bät đầu cầm miếng ngọc lên đọc.
Cương Hổ ở bên cạnh cũng đang dần hiểu được Kiếm Tự Đạo Văn của Phương Thần, hai người trong lúc này đều đang tu luyện riêng lẻ.
“Thì ra Đạo Văn là như vậy, ta đã hiểu được chút ít rồi”.
Ngồi xem hết nửa ngày, Cương Hổ cuối cùng cũng hiểu được, dần dần trở nên vô cùng hưng phấn.
Hắn ta có tự tin tiến vào Tiên Thiên Cảnh! Ngộ ra một Đạo Văn!