Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 22



Bạc Mộ Vũ thế nào cũng không ngờ được Bạc Minh Lương vậy mà đem chiếc chìa khóa xe để làm qua sinh nhật cho nàng.   

Diệp Hạ Lam cũng không thể tin được, chồng mình đã vậy còn đem chiếc chìa khóa đóng gói y như chiếc hộp đựng trang sức, trang trí chiếc hộp vô cùng tinh xảo rồi mang tặng cho con gái.

Sau khi ăn xong, Diệp Hạ Lam mang lên chiếc bánh kem do mình làm.

Chờ sau khi Bạc Mộ Vũ cầu nguyện xong, cùng lúc đó Bạc Minh Lương mamg món quà ra.  

“Trời ạ…… em còn tưởng là anh tặng hoa gì gì đó chứ?”

Giây phút mà món quà được mở ra, Diệp Hạ Lam cơ hồ chỉ biết cười mắng Bạc Minh Lương.

“Anh tặng xe không thể nào thoải mái, đơn giản hơn được sao? Giấu chìa khóa vào cái hộp như thế này làm gì?”  

Giang Trần Âm ở một bên đã lấy tay che miệng nhưng ý cười nhẹ nhàng vẫn lộ ra.

Nhưng Bạc Minh Lương thì vẫn xoay phải xoay trái chiếc hộp trong tay, hài lòng nói: “Phụ nữ mấy người không phải đều thích uyển chuyển một chút, đẹp mắt một chút sao? Như thế này không phải không quá trực tiếp sao? Lại còn đẹp nữa.”

“Nhưng mà anh xem cái này đâu phải  là châu báu hay trang sức gì đâu chứ?” Diệp Hạ Lam thiếu chút nữa là bay đến vỗ ót ông một cái rồi.

“Em tránh ra, cũng đâu phải là tặng em.” Bạc Minh lương bắt lại cánh tay Diệp Hạ Lam đang định túm mình, đưa chiếc hộp cho Bạc Mộ Vũ: “Tiểu Vũ, là chiếc Cadillac màu đen, không đắc chút nào, đặc biệt mua nó để giúp ít cho công việc của con hiện tại.”

“Cadillac?” Diệp Hạ Lam cầm lấy cổ tay ông, hiều kỳ hỏi: “Ba ba, anh mua giới vị* gì?”  

*Giới vị[价位]: từ giống như giá cả nhưng khá mơ hồ, nó khác giá cả vì không đưa ra 1 con số cụ thể mà chỉ phân chia thành các mức độ khác nhau. Ví dụ theo trường hợp mua xe này thì giới vị là xe dạng cao cấp hay là rẻ tiền hay là dạng trung trung bình thường.

*P/s: từ này mới có nghĩa là giá cả [价格]

“Giới vị gì mà không được?” Bạc Minh Lương chẳng buồn để tâm, vô tư trả lời: “Tiểu Vũ cũng đã 22 tuổi, giới vị nào mà không phù hợp, không tin thì em hỏi Tiểu Giang xem.”

Diệp Hạ Lam quay đầu lại nhìn  Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ đang ngồi cũng lặng thầm quay đầu nhìn về phía Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Thật ra cũng không có gì là quan trọng, bây giờ Mộ Vũ không còn nhỏ, có xe riêng của mình cũng khá tốt.” Cô cầm lấy tay Bạc Mộ Vũ, ý vị thâm trường nói: “Sau này khi làm việc khó tránh khỏi sẽ có một số chuyện không như mong muốn, chúng ta không đủ khả năng để làm vừa lòng tất cả mọi người, chỉ cần bản thân làm tốt chức trách của mình là được.”

Trong công ty khó tránh sẽ có người nói Bạc Mộ Vũ đi cửa sau, nhưng rốt cuộc thì không thể chỉ vì dẹp yên những lời đồn đại mà để bản thân mình chịu thiệt, huống hồ gì Bạc Mộ Vũ không phải là người không có năng lực.

Bạc Minh Lương vô cùng tự tin, cười đến đắc ý: “Đó em xem.”

“Thôi được rồi, dù sao em cũng muốn mua xe cho con bé.” Diệp Hạ Lam bĩu môi.

Bạc Minh Lương đưa chìa khóa cho Bạc Mộ Vũ, cười nói với nàng: “Xe đỗ ở gara, con muốn xem không? Lấy xe dạo một vòng rồi về, quen rồi thì lấy xe đi làm.”  

Bạc Mộ Vũ cầm chìa khóa trong tay ước lượng, quay sang nhìn Giang Trần Âm, Giang Trần Âm mỉm cười chờ nàng nói.

Diệp Hạ Lam thấy nàng do dự, liền khuyên nhủ: “Cũng không cần vội mà một hai phải chạy ra ngoài, từ từ đi.”

Sau một giây Bạc Mộ Vũ nắm chặt chìa khóa nói với Giang Trần Âm: “Dì Âm lái xe đi được không? Vừa lúc con cũng muốn đi hóng mát.”

Giang Trầm Âm: “Huh? Con không muốn tự mình lái nó sao? Dì có thể ngồi cạnh xem con mà.”

Bạc Mộ Vũ lắc đầu, nắm tay cô nhéo nhéo.

Giang Trần Âm suy nghĩ một hồi, đứa nhỏ này đoán chừng những lời nói buổi chiều hôm nay vẫn chưa nói hết.

Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương sớm đã quen với việc cô con gái của mình dán Giang Trần Âm như thế, Giang Trầm Âm quả thực giống như người mẹ thứ hai của Bạc Mộ Vũ.

Diệp Hạ Lam nhanh chóng phất phất tay, “Được rồi được rồi, đi đi đi, nhớ về sớm.”

Bạc Mộ Vũ sờ sờ chiếc chìa khóa, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói ngọt lịm: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ, món quà này con rất thích.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 391: C391: Chiến a chiến

“Phụt……” Diệp Hạ Lam dứt khoát đẩy nàng đi, “Đi nhanh dùm, chỉ số đường ngày hôm nay vượt mức quy định rồi. Mẹ cô tuổi cũng đã lớn, ngọt như vậy mẹ cô chịu không nổi đâu.”  

Bạc Mộ Vũ kéo Giang Trần Âm đi rồi phá lên cười.

Diệp Hạ Lam ở phía sau dặn dò thêm một tiếng: “Phải về sớm đấy, đừng có ham chơi rồi về muộn.”

“Biết rõ.” Giọng nói Giang Trần Âm từ phía xa vọng lại.

Ở gara, Giang Trần Âm lần nữa xác định rõ với Bạc Mộ Vũ ai sẽ lái xe, Bạc Mộ Vũ lắc đầu nói mình không muốn lái.

Tần Châu cuối tháng 9, thời tiết buổi tối khá mát mẻ.

Giang Trần Âm mở cửa sổ xe, đón từng cơn gió nhẹ lướt qua.

“Mộ Vũ, muốn đi đâu?”

“Con cũng không biết, dì tự quyết đi.” Bạc Mộ Vũ cũng không biết rõ mình định đi đâu, chỉ là muốn lôi kéo Giang Trần Âm ra ngoài mà thôi.

“Như vậy thì……” Giang Trần Âm cười cười, ngón trỏ khẽ vuốt lên tay lái, hỏi nàng: “Chúng ta đến nơi này ngắm sao được chứ?”  

Mái tóc Bạc Mộ Vũ bị gió thổi tán loạn, giọng nói vẫn thanh trong: “Trời sao hôm nay có gì đặc biệt?”

Trong lúc trò chuyện, tốc độ xe của Giang Trần Âm đã nhanh hơn, thần thần bí bí mà thấp giọng cười: “Lát nữa con sẽ biết, hy vọng chúng ta có thể thấy được.”

Vốn dĩ cô không có ý định dẫn Bạc Mộ Vũ ra ngoài, chỉ tính toán đêm nay sẽ hảo hảo bên cạnh đứa nhỏ này, cùng nàng trôi qua lần sinh nhật. Nhưng nếu đã ra ngoài, cũng không tốn nhiều thời gian, chi bằng đi một chuyến, nếu như may mắn thì sinh nhật lần này càng thêm vui vẻ.

Giang Trần Âm một đường lái xe đi thẳng về hướng khu du lịch ở ngoại ô Tần Châu, khu du lịch là nơi dựa núi gần sông, mà tầm nhìn của ngọn núi ở đây chính là nơi tốt nhất để ngắm sao băng.

Xuống xe, Bạc Mộ Vũ vừa được Giang Trần Âm dẫn đi vài bước thì nghe được vài tiếng xì xào thảo luận.

“Hy vọng là lần này có thể nhìn thấy sao băng, từ trước đến nay tôi chưa lần nào nhìn thấy.”  

“Tôi cũng vậy, cả đời mà có thể nhìn được một lần tôi liền mãn nguyện!”

“Này các người lát nữa đừng quên cầu nguyện nha, rất linh đó.”  

“Có sao băng?” Bạc Mộ Vũ dừng bước chân, bởi vì đang nắm tay với Giang Trần Ân cho nên Giang Trần Âm cũng dừng lại.

“Ừm, là sao băng.” Giang Trần Âm xoay người ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm như bức màn đen kia, “Trước đó hai ngày dì có thấy tin tức, vốn dĩ dì định đêm nay cùng con ăn sinh nhật rồi sau đó nói với con, hỏi con có định ra ngoài xem hay không. Bây giờ có dịp ra ngoài, hơn nữa cũng không có nơi nào muốn đi vậy nên đi đến đây.”  

“Sao băng, có phải sẽ được cầu nguyện đúng không?” Hai mắt Bạc Mộ Vũ sáng rực, một tay khác liền túm chặt cánh tay Giang Trần Âm.

Nàng muốn xác nhận rằng khi thấy sao băng thì có thể cầu nguyện.  

Những nguyện vọng khi cầu nguyện trong sinh nhật không dễ thành hiện thực như cầu nguyện với sao băng, sức mạnh của sao băng lớn hơn.  

“Đúng rồi.” Giang Trần Âm cười với nàng, “Hôm nay là sinh nhật của con, lại vừa vặn có mưa sao băng, vậy là một nguyện vọng có thể cầu hai lần, cơ hội thành hiện thực sẽ lớn hơn.”  

Đôi mắt nàng sáng đến mực cực kì giống bộ dạng thiên chân vô tà của nàng lúc nhỏ, đột nhiên Giang Trần Âm cảm thấy, có lẽ ngôi sao gần với cô nhất ngày hôm nay không phải là sao băng đang sắp rơi xuống là đôi mắt sáng rực đang ở trước mặt cô.

Đôi mắt thanh triệt đến nhìn thấy đáy, lấp lánh như đem nguồn sáng ấy làm tiêu tám mọi ưu phiền của con người, đây cũng là một trong những lý do từ trước đến nay Giang Trần Âm thích ở bên cạnh đứa nhỏ này.

Mỗi khi bên cạnh nàng, bản thân cô luôn được tách rời với những ồn ào náo nhiệt, đáy lòng yếu mền đến quá mức.  

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ toát lên ngọn lửa của hứng khởi, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, “Chúng ta không cần đi đến nơi có nhiều người, cứ ở cạnh xe, ở đây cũng có thể xem được.”  

“Được, vậy thì ở chỗ này.” Giang Trần Âm mang nàng trở về cạnh xe.

Nhiệt độ ở trên núi khá thấp, vừa rồi mới bước xuống xe chưa cảm thấy gì, lúc này đã đứng được một hồi thì thấy từng đợt gió lạnh quét đến

Bạc Mộ Vũ không tự nhiên mà xoa xoa cánh tay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 55: C55: Dẫn dụ của con rồng dữ

Giang Trần Âm cười cười dựa vào cửa xe, vươn cánh tay ôn thanh nói: “Qua đây, dì ôm con thì sẽ không lạnh nữa.”

Bạc Mộ Vũ thấy vậy, lướt nhìn qua mọi người ở nơi xa, có cặp đôi dựa sát vào nhau, có cả nhà ba người đang nắm tay nhau và những người bạn bằng tuổi đang nắm tay nhưng không quá thân thiết.  

Nàng nhìn về phía Giang Trần Âm đang vươn tay muốn nàng đến gần, vừa rồi hình như không có ai có quan hệ giống như nàng.  

Nhưng vậy thì đã sao? Nàng thích như thế.  

Bạc Mộ Vũ mím môi cười cười, sau đó tiến vào lòng Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm cao hơn nàng một ít, nàng dựa vào như thế, sườn mặt Giang Trần Âm dán vào thái dương của nàng, thân mật nhưng lại rất tự nhiên.

“Còn lạnh không? Nếu lạnh thì chúng ta vào xe ngồi đi.” Một tay Giang Trần Âm ôm lấy nàng, tay khác đưa lên nhẹ xoa gương mặt nàng.  

“Không lạnh, con muốn chờ sao băng, lúc nó vừa rơi xuống con muốn mình sẽ nhìn thấy.”

Bạc Mộ Vũ thừa dịp ở đây chưa đông người, quay đầu chôn vào hõm vai Giang Trần Âm, hít thở thật sâu để lưu lại hương thơm trên người Giang Trần Âm.

“Có đoạn thời gian dì không hỏi đến công việc của con, con ở cùng với các đồng nghiệp thấy thế nào?”

Giang Trần Âm tương đối lo lắng cho việc kết giao với mọi người của nàng, từ lúc còn nhỏ nàng đã như vậy. Bởi vì là một đứa nhỏ sống hướng nội, không thích chơi đùa với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ náo nhiệt đến tìm nàng chơi, nàng luôn im lặng tự đi đến nơi khác chơi một mình.

Đến cao trung thì chỉ có Dương Thư Hàm là ngoại lệ, tương đối cố chấp, Bạc Mộ Vũ một lần không thèm để ý đến cô, thì lần sau cô tiếp tục đến tìm nàng. Hơn nữa, quan trọng nhất đó là, khi Bạc Mộ Vũ nói muốn ngồi đợi một mình, vậy mà cô vẫn nghe lời theo, tạm thời ngồi bên cạnh không quấy phá. Dần dần Bạc Mộ Vũ bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với cô, tình bạn cứ như vậy mà từ từ hình thành.

Đến giờ Giang Trần Âm nhớ lại vẫn thấy mắc cười.

“Cũng tốt.” Bạc Mộ Vũ nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói, “Các đồng nghiệp đều rất thích nói.”

Giang Trần Âm cười nói: “Vậy còn con? Có bị các đồng nghiệp ảnh hưởng hay không?”  

Nàng lắc đầu, “Con không thích cùng đại bộ phận đồng nghiệp trò chuyện, trừ khi có việc cần thiết, bởi vì những chuyện mà họ nói con không thích nghe, con cũng không cảm thấy hứng thú.”

Giang Trần Âm sờ sờ đầu nàng, nhẹ thở dài, “Nếu như thật sự cảm thấy không thích thì thôi, nhưng công việc thì nhất định phải chú ý. Có vấn đề gì không rõ phải nhớ nói với ba mẹ, hoặc là nói với dì, biết chưa hả?”

“Con đương nhiên biết.” Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu lên đối diện với Giang Trần Âm, biểu cảm như đã hiểu rõ “Đối tác công việc và bạn bè người thân không giống nhau, con nhất định sẽ không nhầm lẫn.”

Nàng không thích một vài đồng nghiệp trong công ty, nhưng nàng cũng hiểu rõ những lễ tiết giao tiếp cơ bản, rốt cuộc thì đây cũng là xã hội.

“Được rồi, Mộ Vũ của chúng ta thông minh mà.” Giang Trần Âm sủng nịch mà nhéo nhéo mặt Bạc Mộ Vũ.

Chỉ là trong lòng cô thầm thở dài một hơi, bây giờ thì vẫn còn tốt, nhưng sau này khi đã trưởng thành hơn, xã hội ngoài kia đầy rẫy cần phải có một kinh nghiệm dày dặn, vẫn mãi như thế này, vậy phải kết giao bạn bè thế nào đây? Chỉ sợ là chẳng có ai lại đi lấy mặt nóng mà thiếp mông lạnh.

Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, Giang Trần Âm thấy nàng đang chăm chú nhìn, cười cười, đưa tay vào trong túi lấy ra một thứ.  

“Dì Âm, sao băng tại sao còn chưa tới……” Bạc Mộ Vũ còn chưa ngớt lời thì liền cảm thấy cổ tay mình lành lạnh.

Nàng cúi đầu nương theo ánh trăng nhìn lại, trên cổ tay là một chiếc vòng tay, những tiểu hạt châu tròn tròn chính là thứ đã tản ra cảm giác lành lạnh kia.

Nàng ngẩng đầu nhìn Giang Trần Âm, Giang Trần Âm ôn nhu cười, thấp giọng nói: “Đây là đá mắt hổ, có người nói đeo nó có thể đem đến uy nghiêm và sự tự tin, nâng cao sự tập trung và giữ cho đầu óc luôn linh hoạt, tỉnh táo. Đương nhiên, một chuỗi hạt thế này có thể mang đến những tác dụng đó hay không chúng ta cũng không thể hiểu hết được, chẳng qua vừa nghe đến những điều này dì liền nghĩ đến con, dì chỉ hy vọng sau này cuộc sống của con sẽ được thuận lợi như vậy.”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: 70: Mời Sinh Nhật

Bạc Mộ Vũ đưa tay lên, chuỗi hạt trên cổ tay nhìn từ một góc độ quả thực rất giống mắt hổ, đầy sự cơ trí và sắc bén.

Nàng nhìn vào mắt Giang Trần Âm, mắt đối mắt “Con rất thích, nhất định mỗi ngày con đều mang nó.”

Giang Trần Âm cười khẽ, đang muốn nói chuyện, xung quanh đột nhiên lại vô cùng xôn xao.

“Mau nhìn, là sao băng!”

“Sao băng kìa!”

Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn về hướng mọi người đang vội vàng chạy theo, trên bầu trời là một vệt sáng đang dần dần chảy xuống, cái đuôi rất dài kia ở giữa bức màn đen hiện lên vô cùng rõ ràng và chói mắt.   

“Sinh nhật vui vẻ.” Giang Trần Âm ở bên tai nàng thì thầm nói: “Sao băng đến rồi, có thể cầu nguyện.”

Bạc Mộ Vũ sâu sắc nhìn viên sao băng kia, sau đó nhắm hai mắt, đôi tay lần nữa ôm lấy eo Giang Trần Âm.  

Nàng không hề do dự mà lặp lại lời cầu nguyện mà vừa rồi nàng thổi ngọn nến mừng sinh nhật ở nhà.

Hy vọng ba mẹ mãi mãi vui vẻ và khỏe mạnh, cả nhà mãi không chia lìa.

Sau đó…… Nàng hơi hơi hé mắt nhìn Giang Trần Âm đang nhắm mắt như nàng.

Hy vọng nàng có thể cả đời được bên cạnh Giang Trần Âm, cho dù sau này ở bên Giang Trần Âm có thêm một người thân cận cũng không sao.

Nàng không buông được ý niệm khi gặp ác mộng mà bừng tỉnh thì không ai có thể cho Giang Trần Âm được một cái ôm, nếu về sau có một người làm việc này, nếu như vậy mà nàng phải xa cách cũng không sao, chỉ cầu có người đảm nhiệm nó là tốt rồi.  

Chỉ cần nàng còn có thể tồn tại lại được bên cạnh Giang Trần Âm là đủ rồi, tuy rằng khi nghĩ đến lúc đó trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần nghĩ thôi mà đã cảm thấy ở cổ như bị bóp nghẹn.

Một lát sau, tiếng người dần tan đi.

Giang Trần Âm ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Xong chưa?”

“Rồi. Nguyện vọng của dì là gì?” Bạc Mộ Vũ muốn biết vừa rồi Giang Trần Âm mặc niệm điều gì, thậm chí là chờ mong sẽ có một ít liên quan đến mình.

“Nguyện vọng của dì?” Giang Trần Âm cười, rất nhanh trả lời: “Có hai nguyện vọng, một là hy vọng người nhà mạnh khỏe, mọi thứ thuận lợi. Cái thứ hai là……”

“Là cái gì?” Bạc Mộ Vũ kéo kéo tay áo cô.

“Là con.” Giang Trần Âm vuốt tóc Bạc Mộ Vũ, giọng nói thong thả dễ nghe: “Dì hy vọng con một đời suông sẻ, bình an hỉ lạc.”

Cô theo tư tưởng duy vật, cũng không tin vào những thứ này, nhưng nói đến người thân, cô vẫn rất thành kính. Cô không định hỏi nguyện vọng của Bạc Mộ Vũ là gì, bởi vì bất luận là thứ gì, chỉ cần có cô, cô vẫn sẽ yêu thương chiều chuộng đứa nhỏ này không cần phải nghi ngờ.  

Nhưng cô không hỏi, không có nghĩa là Bạc Mộ Vũ không nói.

Tay cô xuyên thấu qua làn tóc đen của Bạc Mộ Vũ, khẽ lướt trong mái tóc đen của nàng, cuối cùng khi lướt đến đuôi tóc, cô nghe thấy giọng nói êm tai của cô gái đang thì thầm vào tai cô: “Nguyện vọng thứ nhất của con so với dì cũng không khác nhau. Nguyện vọng thứ hai, con hy vọng con có thể mãi mãi bên cạnh dì, cho dù sau này dì có thêm một người bên cạnh, cuộc sống của hai người giống như ba mẹ con, con cũng không còn được ở cạnh dì giống như bây giờ. Xa dì một chút cũng không sao……”

“Sẽ không.” Giang Trần Âm ngắt lời Bạc Mộ Vũ, trong ánh mắt là đau lòng và dịu dàng: “Dì không thể bởi vì bất kì một ai mà xa cách con, thậm chí là con cách xa dì chỉ một chút.”

“Ừm……” Bạc Mộ Vũ nhẹ nhàng mà lên tiếng.

“Đồ ngốc.” Giang Trần Âm đột nhiên khẽ cười, sau đó vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng nói: “Dì bảo đảm, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

Cô căn bản không thể tưởng tượng được một ngày như thế sẽ xảy đến, cô không thể tưởng tượng được có một ngày bản thân vì một người nào đó mà rời xa đứa nhỏ này. Cô chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ này vô cùng bình tĩnh mà nhìn mình, nhưng dưới sự bình tĩnh đó lại là những lời không thể nói và sự ủy khuất, ngay tức khắc cô liền không muốn nghĩ tiếp.

Cô chắc chắn rằng, chuyện này không có khả năng xảy ra, bất luận như thế nào cũng không thể.

Hết chương

Ed: Chương này đường khá cao~~ sắp bị tiểu sugar đến nơi rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.