Trời sập tối nhưng Tần Châu vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Giang Trần Âm ngồi ở ghế sau, một tay cầm điện thoại, một tay đưa lên xoa huyệt thái dương, trông khí sắc đầy mệt mỏi
Người đàn ông đang lái xe đúng lúc ân cần nói: “Em nghỉ ngơi một lát đi, còn rất lâu mới đến nhà.”
Giang Trần Âm thoáng nhìn qua gò má anh ta, trong ánh mắt có chút phức tạp, sau đó nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Mạnh Dịch An không nói nữa, chuyên tâm lái xe.
Giang Trần Âm mở khóa màn hình điện thoại, trên man hình điện thoại đều là tin nhắn mà Bạc Mộ Vũ gửi đến cho cô, nói rằng đêm nay cùng Lâm Sơ Vãn ở đâu, hiện giờ đã về tới nhà.
Cô nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Thật sự thì, cô không ngờ được đêm nay sẽ đụng mặt Mạnh Dịch An, mà trùng hợp hơn nữa, đêm nay cô bất đắc dĩ phải uống rượu nên không thể nào lái xe.
Vốn cô tưởng rằng, hàn huyên với nhau đôi ba câu rồi thôi, không nghĩ là, Mạnh Dịch An vẫn giữ thói quen tốt như trước kia, không hề đụng tới một giọt rượu. Một người mà từ đầu năm đến cuối năm trên người không dính chút men không chạm khói thuốc, đừng nói là nam, ngay cả nữ ít nhiều gì cũng phải uống ít rượu, ví như là cô.
Người ta nói, một người khi sống thì ít nhất sẽ có một hành động để trút hết cảm xúc trong lòng, Mạnh Dịch An không rượu không thuốc lá, có lẽ anh ta vẫn giữ thói quen như trước. Tâm tình phiền muộn sẽ đi đến trường đua ngựa ở Tần Châu cưỡi vài vòng.
Đây là một cách thức tiêu khiển vừa nhàn hạ vừa cao sang, trước giờ Giang Trần Âm rất coi trọng anh ta.
Nhưng từ khi cô và Mạnh Dịch An hoàn toàn chấm dứt, những chuyện nên kiên định thì cô chưa từng có ý định thay đổi. Vừa rồi, khi Mạnh Dịch An muốn đưa cô về nhà, cô cũng đã lập tức từ chối.
“Trần Âm.” Mạnh Dịch An rất giữ phép cách khoảng ba bước chân đi theo sau theo cô, khuyên nhủ: “Chỗ của khách sạn này nổi tiếng là phức tạp, cách khá xa thành phố, muốn gọi xe cũng không có dịch vụ, em nên biết điều này.”
Giang Trần Âm nhíu chặt chân mày, sắc trời cũng đã tối, nếu như đến lúc đi ngủ mà vẫn không thấy cô về nhà, dựa vào tính cách của Bạc Mộ Vũ, chắc chắn sẽ đợi cô đến khi trở về mới thôi.
Trầm ngâm giây lát, Giang Trần Âm đồng ý để Mạnh Dịch An đưa cô trở về.
Cô lắc lắc đầu, từ trong đống suy nghĩ bừa bộn đi ra, nghe thấy giọng nói chứa ý cười của Mạnh Dịch An từ phía trước vọng về: “Đêm nay trùng hợp anh cũng đi đến nhà chú của anh, cũng đi hướng về hướng này.”
Giang Trần Âm cũng không nghĩ nhiều, giương khóe môi: “Vậy à?”
Mạnh Dịch An thấy cô kiệm lời, giọng nói nhu hòa hơn: “Ừm, con trai cậu em họ của anh vừa chào đời, hiện giờ anh mới có thời gian qua đó thăm họ. Chú anh rất lâu không thấy anh đến muốn đêm nay anh ở lại đó, nói là muốn đốt đèn tâm sự thâu đêm.”
Giang Trần Âm nở nụ cười, không nói.
Mạnh Dịch An cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, anh còn nhớ khung cảnh người em họ của mình kết hôn mấy năm trước, bận rộn mấy năm nay, lúc nhìn lại, cậu ta đã lên chức làm ba. Không biết là, đời này anh có thể cưới được người mình yêu hay không, em…”
“Dịch An.” Giang Trần Âm mở mắt, dứt khoát ngắt lời anh ta: “Giữa chúng ta không hợp để nói những lời này, anh cũng biết rõ ý của tôi.”
Mạnh Dịch An dừng lại, sau đó cười khổ một tiếng, “Trần Âm, em thật sự nhẫn tâm vậy sao. Đã qua nhiều năm, em vẫn không thể nào buông được, chỉ là một đề tài em cũng không muốn anh nhắc đến.”
Đôi mắt Giang Trần Âm thẳng tắp, đột nhiên dùng sức nắm lấy điện thoại trong tay, lát sau mói dịu giọng nói: “Thật ra trong lòng anh rất rõ, tôi đồng ý để anh đưa về không có nghĩa là muốn nghe anh nhắc đến những lời này.”
“Trần Âm…”
“Đủ rồi.” Ánh mắt Giang Trần Âm vô cùng rõ ràng, lạnh nhạt nói: “Nếu như anh quyết tâm phải nói, tôi nghĩ tôi chỉ còn cách xuống xe.”
Trái tim Mạnh Dịch An nặng nề đập, tăng nhanh tốc độ xe, trong giọng nói mang theo ý thỏa hiệp: “Anh đã hiểu, xin lỗi.”
Chiếc xe của anh ta chạy một mạch đến gần nơi ở của Giang Trần Âm, từ nhà đi ra chỉ cách một đoạn đường ngắn, Giang Trần Âm lần nữa nói lời cảm ơn rồi bước xuống xe.
Đường đêm không người, Giang Trần Âm nghe thấy rất rõ tiếng đóng cửa xe ở sau lưng mình.
“Hình như em đang gấp gáp muốn về nhà.” Mạnh Dịch An đuổi theo bước chân của cô, không gần, cũng không xa.
“Huh, vẫn bình thường.” Giang Trần Âm cũng không muốn giải thích gì với anh ta.
Ngôi biệt thự kia của Giang Trần Âm đang sáng đèn, Mạnh Dịch An đưa mắt nhìn, cười hỏi: “Hiện giờ em còn có thói quen ra ngoài quên tắt đèn sao?”
Giang Trần Âm cau mày nói: “Không phải, Mộ Vũ trong nhà.”
Mạnh Dịch An sửng sốt, dừng bước nhưng chỉ chốc lát lại bước đuổi theo: “Là con gái của Lương ca? Anh vẫn còn nhớ cô bé đó, rất hiểu chuyện.”
“Ừm, là con bé.” Giang Trần Âm nhìn xem đồng hồ, ánh mắt nhìn thẳng đến cửa nhà.
Trong giọng nói trầm thấp của Mạnh Dịch An chứa ý cười: “Trước kia có lần thấy Lương ca theo dẫn theo cô bé, nhưng mà khi đó có quá nhiều người nên không thể chào hỏi, anh vẫn nhớ là cô bé luôn theo sát Lương ca, không hề nghịch ngợm quấy phá.”
Giang Trần Âm hời hợt đáp lại một tiếng, dừng bước trên bậc thang trước cửa nhà, xoay người lại nói với anh ta: “Tới nhà rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Không cần khách khí vậy đâu.” Mạnh Dịch An cũng dừng theo, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với cô, đôi mắt đen láy trong bóng đêm như sáng lên, “Nếu như là lần sau, anh hy vọng em vẫn đồng ý để anh đưa em về.”
“Chắc là tình trạng này sẽ không tái diễn.” Từ trong ánh mắt Giang Trần Âm không nhìn ra được tâm tình, “Trong nhà vẫn còn một đứa nhỏ, không tiện để về trễ thế này.”
Mạnh Dịch An cười nói: “Nói cũng phải.”
Lúc này, tiếng mở cửa truyền ra, hai người đồng thời nhìn qua.
Bạc Mộ Vũ mặc chiếc áo thun trắng, quần jean đậm màu, mái tóc đen dài lay động vì di chuyển, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ.
Ánh mắt của nàng chỉ nhìn đến gương mặt của Giang Trần Âm: “Dì Âm, về rồi sao.”
“Ừm.” Nét mặt Giang Trần Âm nhu hòa đi không ít, xoay người bước đến bên cạnh nàng rồi dừng lại, nghiêng người, như muốn giới thiệu bước đến gần Mạnh Dịch An vài bước: “Đây là bạn của dì, lần đó có nói qua với con.”
Mạnh Dịch An tâm kinh ngạc khi nghe Giang Trần Âm nói là nhắc về mình với Bạc Mộ Vũ, nhưng trên nét mặt không có có biểu hiện gì, chỉ nở nụ cười thân thiện, nói: “Chào, chú là Mạnh Dịch An, con có thể gọi là chú Mạnh. Trước kia nghe Giang Trần Âm nhắc qua con, cũng đã gặp qua ở một nơi khi ba con mang con theo, nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau.”
Nét mặt Bạc Mộ Vũ không biến động, chỉ nhìn về phía anh ta, nhẹ gật đầu, nói: “Chào, Bạc Mộ Vũ.”
Mạnh Dịch An nghi hoặc nhìn Giang Trần Âm, đây là lần đầu anh ta mặt đối mặt với Bạc Mộ Vũ, anh ta thấy đứa nhỏ này có phải quá lạnh lùng rồi không? Giống như bản thân đã từng ở đâu đó khiến cho đứa nhỏ này thấy khó chịu.
Giang Trần Âm lắc đầu, đưa tay ôm lấy vai Bạc Mộ Vũ, cuối cùng nở một nụ cười chân thật nhất trong cả một buổi tối với Mạnh Dịch An: “Đứa nhỏ Mộ Vũ này tính cách khá hướng nội, không quen nhiệt tình giao lưu với người lạ.”
Mạnh Dịch An thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ra là vậy.”
Bạc Mộ Vũ chuyển tầm nhìn, đưa tay kéo kéo áo Giang Trần Âm, “Dì Âm, đã trễ lắm rồi.”
Giang Trần Âm chưa lên tiếng thì một giọng nam đầy từ tính mang theo sự ân cần của Mạnh Dịch An vang lên: “Là anh làm trì hoãn thời gian, hai người vào nhà nghỉ ngơi đi, anh đi đây, tạm biệt.”
“Được, tối nay cảm ơn anh.” Giang Trần Âm nhẹ giọng nói, sau đó kéo Bạc Mộ Vũ lui về rồi đóng cửa.
Hai người cùng nhau bước vào phòng, chân vừa bước vào cửa tựa như được thư thái hơn rất nhiều, cả Bạc Mộ Vũ cũng nghe thấy tiếng thở ra của cô.
Bởi vì uống rượu, Giang Trần Âm ngồi ở bên giường xoa huyệt thái dương.
Bạc Mộ Vũ đi ra phòng bếp mang vào cho Giang Trần Âm một ly nước mật ong, thoáng cúi đầu nhìn Giang Trần Âm, khóe môi bất giác giương lên.
Uống xong, Bạc Mộ Vũ lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường, xoay người thì thấy Giang Trần Âm đang xoa huyệt thái dương.
Mím môi, Bạc Mộ Vũ mang dép chầm chậm đi tới, cúi người hai tay nhẹ nhàng đưa đến bao lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa giúp cô.
Khi đôi tay mang mát ấy bao phủ lấy tay cô, Giang Trần Âm có đôi chút sửng sốt, bởi vì lòng bàn tay mềm mại làm cho cô cảm nhận được sự dịu dàng.
“Thế này có thoải mái hơn không? Có mạnh tay quá không?” Bạc Mộ Vũ nhẹ giọng thì thầm nói.
“Rất vừa tay, rất thoải mái.” Giang Trần Âm thoải mái thở dài, lúc này mới để ý Bạc Mộ Vũ đang khom lưng, nở nụ cười rút tay ra vòng ngang hông nàng, “Ngồi lên đùi dì này, khom lưng như vậy rất dễ mỏi.”
Bạc Mộ Vũ “dạ” một tiếng rồi sau đó nhẹ ngồi lên đùi Giang Trần Âm, tay vẫn như cũ đang giúp cô xoa huyệt thái dương.
Trên đùi nặng hơn, Giang Trần Âm rất tự nhiên vòng lấy eo Bạc Mộ Vũ, đề phòng nàng bất cẩn ngã người về sau.
Bạc Mộ Vũ đã tắm rồi, trên người mang theo mùi thơm của sữa tắm và hương khí thanh trong của riêng nàng, vừa thoải mái vừa tinh khiết. Giang Trần Âm vô thức tiến gần nàng hơn, rượu vào sẽ làm cho người ta ít nhiều có chút gì đó khác thường và chút mệt mỏi khó cất giấu.
“Mộ Vũ.” Giang Trần Âm im lặng một hồi, nặng nề nói: “Đêm nay dì có uống ít rượu cho nên không thể lái xe về, ở bên kia gọi xe đến thì khá phức tạp mà trùng hợp lại gặp được anh ta.”
Cô nghĩ là mình vẫn nên giải thích rõ việc của tối nay và Mạnh Dịch, nếu trước đây cô đã nói chuyện giữa cô và Mạnh Dịch An cho Bạc Mộ Vũ nghe thì hiện giờ đương nhiên phải giải thích rõ vì sao lại được Mạnh Dịch An đưa về.
“Con biết.” Bạc Mộ Vũ nhẹ ngửi mùi rượu trên người, “Con có thể đoán được, bởi vì trên người dì có mùi rượu.”
Giang Trần Âm khẽ cười, “Rất thông minh.”
Ánh mắt Bạc Mộ Vũ lúc này lại dời đến đôi mắt cười của cô, long lanh ánh nước, nụ cười phong tình, được đối diện với đôi mắt này, Mạnh Dịch An sao lại bỏ cuộc một cách dễ dàng chứ. Căn cứ vào thái độ mà Giang Trần Âm từ chối anh ta lần trước thì việc hôm nay chắc chắn không phải do Giang Trần Âm chủ động nhờ anh ta đưa về.
Lần đó, sau khi Giang Trần Âm đóng cửa vào nhà và anh ta vẫn chôn chân trước của không muốn đi, mà hiện giờ lại chủ động muốn đưa Giang Trần Âm về, mục đích hẳn đã rõ như ban ngày.
Bạc Mộ Vũ suy nghĩ một lúc, lên tiếng hỏi: “Dì Âm, chú ấy muốn quay lại với dì, có phải không?”
Giang Trần Âm kinh ngạc nhìn nàng, chợt nở nụ cười, nói: “Đến cả con cũng nhìn ra được mục đích của anh ta, vậy mà anh ta vẫn đinh ninh rằng chỉ muốn làm bạn bè bình thường với dì, chuyện đó sao dì lại không nhìn ra được chứ.”
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, “Chú ấy quá lộ liễu, ai cũng nhìn ra. Nếu như thật sự chỉ muốn làm bạn bè bình thường thì mọi chuyện tốt nhất nên để nó diễn ra một cách thật tự nhiên.”
Hiện tại, nàng không thể nói rõ tình cảm mà Mạnh Dịch An dành cho Giang Trần Âm là gì, vẫn còn yêu hay là không cam lòng. Nhưng dù thế nào đi nữa, dựa vào những gì anh ta đang làm, nàng có thể nhìn ra mục đích của Mạnh Dịch An
Cũng là câu hỏi đó, nó lần nữa hiện ra trong đầu nàng, sự đeo bám không muốn buông tha đến mức làm đối phương thấy ngột ngạt, vậy cũng được gọi là yêu?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay vẫn anh anh anh.
o0o