Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 129: Chơi xỏ hai hoàng đế!



Nàng đi theo Hoàng Phủ Hoài Hàn tới tận ngự hoa viên, đám hạ nhân qua lại cũng rất biết ý tránh sang chỗ khác. Đi rất lâu sau, hắn mới dừng bước.

Tô Cẩm Bình cũng đứng cách đó không xa, sắc mặt hơi nghiêm túc, bóng người màu tím đậm ở phía trước chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt tím đậm quét về phía nàng, từng làn sóng như cuộn lên trong con ngươi lạnh băng ấy khiến người ta không nhìn rõ được cảm xúc của hắn.

Bị hắn nhìn như vậy, Tô Cẩm Bình rất mất tự nhiên, nói: “Không biết Đông Lăng Hoàng gọi tiểu nhân ra đây có gì cần chỉ giáo?” Dù sao ngày đó khó khăn lắm mình mới trốn được khỏi hoàng cung Đông Lăng, nếu hắn thực sự muốn dùng tội phản quốc để gây sự với mình, thì vấn đề nàng gặp phải cũng không nhỏ.

“Tô Cẩm Bình, nàng rời khỏi Đông Lăng lâu như vậy, liệu có khi nào…” Nói tới đây, hắn lại dừng lại, khuôn mặt tuấn tú vô song mang theo chút bất an, bứt rứt.

Nhìn bộ dạng đó của hắn, Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, sao hôm nay Hoàng Phủ Hoài Hàn có vẻ là lạ nhỉ? Có khi nào cái gì?

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, vị Hoàng đế nào đó cắn răng một cái, đột nhiên lại có cảm giác như tráng sĩ dứt áo, một đi không trở về, lạnh giọng nói: “Có khi nào nhớ trẫm không?” Nói xong, khuôn mặt vẫn lạnh như núi băng không nhìn ra được cảm xúc gì.

“Đương nhiên, sao có thể không nhớ tới ngài được?!” Trong lòng Tô Cẩm Bình thầm lườm hắn một cái khinh bỉ, tên cẩu Hoàng đế này lại nghĩ ra trò gì mới mẻ để giày vò nàng đây? Đương nhiên là nàng nhớ tới hắn rồi, không có thời khắc nào không nhớ, bởi vì…

“Thật sao?” Đôi mắt lạnh màu tím đậm thoáng có vẻ vui mừng, trong lòng cũng trào lên cảm giác vui sướng, khiến hắn như muốn bay lên tận trời xanh.

Tô Cẩm Bình cười nhưng lòng không cười, nói tiếp: “Dù nô tỳ chết rồi cũng sẽ không quên Hoàng thượng, vì ngài nợ ta một trăm lượng bạc mà!” Tên cẩu Hoàng đế này cho rằng mình mất trí nhớ thật sao?! Mới bao lâu không gặp mà hắn đã mong mình quên chuyện hắn nợ tiền mình rồi à?! Mơ đi!

Vừa nghe câu này, cảm giác vui sướng trong lòng vị Hoàng đế nào đó thoáng tan thành mây khói, đôi môi mỏng lạnh băng bất giác run lên vài cái, hắn biết là không thể ôm kỳ vọng quá lớn với cô gái này mà!!! Có điều, sau khi nàng nói như vậy, tâm tư cất giấu trong lòng bao nhiêu ngày qua muốn nói ra thành lời cũng chợt không biết phải giãi bày thế nào nữa. Trong tình huống này, lại đối mặt với nàng, dù nói ra bằng cách nào thì hắn cũng cảm thấy bối rối lạ thường!

“Tô Cẩm Bình, nàng nhớ trẫm đều chỉ vì một trăm lượng bạc kia sao?” Lông mày nhíu chặt như có thể kẹp chết một con ruồi. Khuôn mặt kiêu ngạo nghiêm lại nhưng cũng không thiếu phần mất mát mà chính hắn không phát hiện ra.

Nhìn sắc mặt hắn có chút hung hãn, mi tâm Tô Cẩm Bình nhảy dựng lên, thầm nghĩ hay hắn vẫn còn nhớ mối thù với mình?! Nàng gượng cười một tiếng, nói: “Hà hà, Hoàng thượng, mấy chuyện ngày xưa như là tiểu nhân tranh nhà xí với ngài gì gì đó chỉ là hiểu lầm thôi. Hơn nữa, không phải sau đó ngài cũng trừng phạt tiểu nhân rồi sao? Ngài tha thứ cho tiểu nhân năm đó còn trẻ tuổi khờ dại đi mà!”

Lông mày Hoàng Phủ Hoài Hàn giật giật, năm đó trẻ tuổi khờ dại à?! Bây giờ mới trôi qua có hai tháng thôi mà?! Hắn chợt nhớ tới hình ảnh ngày đó cô nàng chết tiệt này tranh cướp nhà xí với mình, những lời định nói vốn đã khó cất lên thành tiếng rồi, giờ lại càng không tiện mở lời hơn. “Tô Cẩm Bình, trẫm không định so đo tính toán mấy chuyện đó với nàng.”

“Chẳng lẽ ngài vẫn còn nhớ thù khác nữa sao?” Nàng còn chưa thèm tính toán chuyện hắn năm lần bảy lượt muốn đẩy nàng vào chỗ chết đâu, vì cái quái gì mà một người đàn ông lại có thể nhỏ nhen đến thế chứ?!

Hắn biết nếu để nàng nói tiếp thì đề tài sẽ càng lúc càng xa, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền bước tới mấy bước, Tô Cẩm Bình cũng giật mình lùi ra phía sau một chút. Đôi mày kiếm của hắn nhíu lại, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Trẫm không có ý đó, ý trẫm muốn hỏi nàng là, liệu nàng… nàng… có tình ý với trẫm không?” Đôi mắt tím đậm lóe lên những tia sáng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình vô cùng chân thành.

Mấy lời này là sao? Nàng có hiểu lầm không? “Không biết vì sao Hoàng thượng lại hỏi câu này?” Nàng có tình ý với hắn á? Bỗng nhiên, hai mắt nàng sáng lên, quan sát hắn từ đầu đến chân một lượt, sau đó vòng hai tay trước ngực, nói giọng ngả ngớn: “Chẳng lẽ sau khi ta đi rồi, Hoàng thượng mới chợt phát hiện ra sự xuất sắc tốt đẹp của ta, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được mà yêu ta sâu đậm sao?”

“…” Bị nàng châm chọc như vậy, hắn phải trả lời thế nào? “Nếu trẫm nói phải thì sao?” Giọng nói vẫn lạnh như băng, nhưng cũng chân thành chưa từng có.

Điều này ngược lại lại khiến Tô Cẩm Bình giật mình kinh ngạc, lại nhìn hắn từ đầu đến chân một lúc lâu, như muốn tìm thấy bộ dạng đùa giỡn trên người hắn vậy, nhưng lại không tìm được gì cả. Chẳng lẽ người này thật lòng sao? “Chắc chắn là hoàng thượng đang đùa!” Nàng thật sự không tự tin đến mức đó đâu!!!

Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn biến sắc, mắt thoáng xuất hiện nhiều thứ cảm xúc không biết tên: “Tô Cẩm Bình, trẫm nói thật lòng!”

Dung nhan lạnh lùng ngay gần trước mặt, khác xa với dáng vẻ tàn nhẫn trước đó không lâu của hắn, đôi mắt lạnh khóa chặt vào đôi mắt phượng của nàng, tình cảm trong lòng như gào thét, Tô Cẩm Bình, tình cảm của trẫm là chân thực, chân chân thực thực thích nàng!!! Nhưng mấy lời này, hắn phải nói ra thế nào đây, đặc biệt khi đối diện là người con gái luôn chọc hắn tức đến giơ chân, hắn càng cảm thấy khó mở lời hơn!

Thật lòng??? Tô Cẩm Bình ngước mắt nhìn hắn, trong lòng ngoài cảm giác lạnh run lên thì không có cảm giác nào khác, tên Cẩu Hoàng đế này thích nàng ư?! Trừ khi mặt trời mọc ở đằng Tây!!! Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của hắn, nàng cũng cảm giác như da gà toàn thân của mình đang có xu hướng nhảy dựng lên mà hát quốc ca. Chấp nhận nguy cơ sẽ bị kéo ra ngoài chém đầu, nàng nói một câu rất thật lòng: “Hoàng thượng, ngài có thể đừng nhìn ta bằng ánh mắt buồn nôn đó được không?”

Ánh mắt vốn tràn ngập thâm tình, thoáng biến hết thành lửa giận, từng đốm lửa bùng cháy bùng cháy từ đáy mắt, giận dữ chỉ vào mũi cô nàng chết tiệt kia, tức tối quát lên: “Tô Cẩm Bình, nàng có biết nàng đang nói gì không?” Buồn nôn à?! Ánh mắt của hắn buồn nôn lắm sao?!

Thời buổi này, đến nói thật cũng không được nữa à?! Ánh mắt hắn vốn rất buồn nôn mà!!! Thấy lửa giận của hắn bị mình châm lên nhanh như vậy, Tô Cẩm Bình cũng càng không tin lời hắn hơn.

Ngay khi vừa tức giận quát tháo xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi hối hận, lại không kìm được nổi giận với nàng nữa rồi. Nhưng điều này sao trách hắn được, rõ ràng là tại nàng không biết suy xét!

“Hoàng thượng, biểu hiện vừa rồi của ngài đã chứng tỏ ngài đang nói đùa. Chắc chắn cả đời này Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không quên những hành động lời nói của nô tỳ khi còn ở Đông Lăng năm đó, mà cũng như vậy, cả đời này nô tỳ cũng không dám quên những hành động lời nói của Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng sau này đừng đùa như vậy nữa, trong lòng nô tỳ đã sớm có người thương rồi, tuyệt đối sẽ không mắc lừa đâu!” Hắn nghĩ rằng mình không biết ý đồ của hắn sao? Đơn giản là muốn dùng mỹ nam kế với mình, chờ nàng mắc mưu sẽ trả thù nàng một trận ra trò! Hơn nữa, bản thân Hoàng Phủ Hoài Hàn này quá thâm hiểm, dù rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, thì nàng cũng không thể tin tưởng người này được, bởi vì hắn là người có thể bỏ qua tất cả những người khác vì giang sơn xã tắc!

Câu nói của nàng như một quyền đập mạnh vào lòng hắn. Những điều nàng nhớ rõ, chỉ có thù hận giữa hai người họ. Hơn nữa, nàng cũng nói thẳng thắn rằng nàng đã có người thương!!! Hắn nhắm mắt lại, trầm ngâm nửa khắc, sau đó lại mở ra, ánh mắt đầy sương lạnh: “Tô Cẩm Bình, nàng nói rất đúng. Trẫm không có khả năng thích nàng, nhưng trẫm có thể giúp nàng rời khỏi Bắc Minh!”

“Điều kiện?” Tên cẩu Hoàng đế này giúp nàng, sao có thể không có điều kiện gì được.

“Điều kiện là nhập cung làm phi! Trẫm nguyện dùng nghi thức Hoàng hậu để nghênh đón!” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt đã không còn chút tình cảm nào. Nếu nàng không có tình cảm với hắn, nói nhiều cũng chẳng để làm gì, nhưng nếu có cơ hội khiến nàng quay trở về bên mình, dù nàng có muốn hay không, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Tô Cẩm Bình thầm cười lạnh trong lòng, nói với vẻ giễu cợt: “So với việc về Đông Lăng làm phi, nô tỳ thà ở đây cọ rửa ngự dũng còn hơn!” Mục đích của hắn tám chín phần là hướng về Bách Lý Kinh Hồng! Lần trước hắn cũng lợi dụng mình, ép Bách Lý Kinh Hồng đến đường cùng, cuối cùng bọn họ không thể làm gì khác, phải dùng mười thành trì để trao đổi mới xong chuyện. Nàng sao có thể cho Hoàng Phủ Hoài Hàn cơ hội như thế nữa chứ? Còn về chuyện dùng nghi thức Hoàng hậu để nghênh đón, chẳng qua cũng chỉ vì muốn che lấp thủ đoạn của mình mà thôi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 221: Cuộc đời tăm tối kể từ khi có Lâm Bắc Phàm

Nhận ra sự giễu cợt trong giọng nói của nàng, hắn cũng hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, nhưng nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào. Hiện giờ hắn muốn đón nàng về là thật lòng, nhưng hắn cũng biết rõ, nếu lại một lần nữa gặp phải tình huống như lúc trước, bản thân hắn sẽ lại buông tha cho nàng không chút do dự để đổi lấy lợi ích lớn nhất. Bởi vì, trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn, giang sơn xã tắc mới là quan trọng nhất! Trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, hắn ra vẻ lãnh đạm nói: “Nếu đã vậy, thì nàng cứ ở lại đây là cọ rửa ngự dũng của nàng đi!”

“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm!” Nàng không muốn nói nhiều với hắn thêm một câu nào nữa.

Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn nàng một lúc lâu rồi mới quay người đi. Tô Cẩm Bình cắm cúi đi theo sau hắn, càng lúc càng thấy khinh bỉ con người này hơn, ngay cả mỹ nam kế mà hắn cũng làm được, quả nhiên, không phụ cái tên ‘chó Hàn’ mà mình đặt cho hắn!

Quay về đại điện, không biết Quân Lâm Uyên và Hoàng Phủ Dạ đang nói gì, nhưng hai người đều cười vô cùng giả dối, nụ cười khách sáo theo đúng tiêu chuẩn. Thấy hai người vừa bước vào, một đôi mắt xếch hẹp dài và một đôi mắt hoa đào lẳng lơ đều quét về phía Tô Cẩm Bình, thấy nàng bình yên vô sự, trên mặt người trước có vẻ tiếc nuối như có như không, còn người sau thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Hoài Hàn huynh đi đường xa tới đây, phải chơi thật thoải mái rồi mới được về đấy nhé!” Quân Lâm Uyên cười nói.

Đôi môi mỏng lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi cong lên: “Lâm Uyên huynh khách sáo quá. Trẫm vẫn nhớ mãi ván cờ kia, không biết Lâm Uyên huynh có hứng thú chơi tiếp không?”

Nghe hắn ta nói vậy, nụ cười trên mặt Quân Lâm Uyên cứng lại, Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn ám chỉ rằng hắn ta biết ván cờ kia là mình cố tình thua sao? Nhưng chỉ cứng đờ ra trong chớp mắt, hắn lại bình thường lại, nói: “Đương nhiên là sẵn lòng, vậy mời Hoài Hàn huynh dời bước sang ngự hoa viên, bên đó phong cảnh đẹp hơn.”

“Mời!” Hoàng Phủ Hoài Hàn đứng dậy trước.

“Mời!” Quân Lâm Uyên đi ra cửa trước, hai người kia đi theo sát phía sau. Tô Cẩm Bình cũng đi ra cửa Ngự thư phòng nhưng nàng đi ngược chiều với họ. Nàng không có hứng thú đứng xem mấy người này chơi cờ. Ai ngờ, đi chưa được mấy bước, giọng nói lạnh băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn đã vang lên: “Tô Cẩm Bình, khó lắm mới gặp lại mà nàng vội vàng quay về vậy sao?” Nàng không đồng ý với điều kiện của hắn, nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy nàng nhiều hơn một chút, dù sao hắn đã từng nghĩ cả đời này hắn cũng không còn cơ hội gặp lại nàng nữa.

Quân Lâm Uyên liếc nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn một cái, đáy mắt càng lóe lên nụ cười trên nỗi đau khổ của người khác, khuôn mặt diễm lệ thoáng cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, Đông Lăng Hoàng tiếc nuối ngươi, ngươi theo hầu đi.”

Hầu cái em gái nhà ngươi!!! “Khởi bẩm Hoàng thượng, thứ nô tỳ phải hầu là ngự dũng mà.” Ẩn ý là, nếu ngươi thừa nhận mình là ngự dũng thì ta sẽ hầu ngươi.

Đôi mắt xếch nhíu lại, bắn ra tia sáng lạnh: “Tô Cẩm Bình, ngươi đừng khiêu khích sự nhẫn nại của trẫm!” Hình như cô nàng này lại quên mất tính mạng mình đang nằm trong tay ai rồi!

Hoàng Phủ Dạ lại khẽ cười nói: “Không muốn hầu hạ thì ngồi chơi bên cạnh cũng được, lâu rồi bản vương không gặp nàng, Tiểu Cẩm Cẩm không nhớ bản vương chút nào sao?”

“Nhớ…” bạc của huynh!

“Vậy đi cùng luôn đi!” Nói xong, hắn phe phẩy cây quạt trên tay mình, cười cười đi theo Quân Lâm Uyên và Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Tô Cẩm Bình đi theo sau họ, vừa đi vừa thầm mắng Hoàng Phủ Hoài Hàn, tên cẩu Hoàng đế, hắn ta nhất định không muốn mình sống yên ổn mà!

Đến ngự hoa viên, bên trong lương đình, đám hạ nhân đã chuẩn bị sẵn bàn cờ ngọc, bàn ghế, hoa quả tươi ngon đặt một bên, cũng không thiếu hoa quả trái mùa khiến cô nàng nào đó lại thầm cảm thán, người của Hoàng gia quả nhiên rất biết hưởng thụ! Thật ra, nếu nàng không phải là thần giữ của như vậy, thì cuộc sống kiếp trước của nàng cũng chẳng kém gì họ, tiếc là…

“Hoài Hàn huynh, mời!” Quân Lâm Uyên đưa tay ra mời Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi xuống.

“Lâm Uyên huynh khách sáo quá!” Hoàng Phủ Hoài Hàn đáp lời, chuẩn bị ngồi xuống. Mắt Tô Cẩm Bình đứng sau lưng Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt lóe sáng, cẩu Hoàng đế nhà ngươi dám gây sự với bà à! Nàng đưa nhanh chân ra đẩy chiếc ghế kia dịch nhẹ sang một cái, rồi đứng yên ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe thấy một tiếng động cực kỳ nhỏ, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ chậm rãi hạ mông từ trên cao xuống, chậm rãi ngồi vào chiếc ghế kia, nhưng hạ đến vị trí ‘có thể ngồi’ lại không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc ghế kia, cơ thể mất trọng tâm, ngã ngửa thẳng ra đằng sau!

Mặt hắn ta đầy hoảng hốt, Hoàng Phủ Dạ vội đưa tay kéo hắn ta lại mới giúp hắn ta thoát được số phận bị ngã ngửa xuống đất! Nhìn dáng vẻ chật vật của Hoàng Phủ Hoài Hàn, Quân Lâm Uyên cũng hơi buồn cười nhưng dù sao mình cũng là chủ, tuyệt đối không thể mở miệng cười nhạo Hoàng Phủ Hoài Hàn được. Hắn bước lên mấy bước, cười nói: “Sao Hoài Hàn huynh không cẩn thận hơn một chút!”

Một giọt mồ hôi to cũng chảy thẳng xuống sau gáy Hoàng Phủ Dạ, người khác không nhìn thấy, nhưng hắn nhìn rất rõ Tiểu Cẩm Cẩm đưa chân ra… Một thời gian ngắn không gặp, mà nàng vẫn to gan lớn mật không sợ chết như xưa!

Sao không cẩn thận chút à?! Hắn ta đã cẩn thận lắm rồi đấy chứ!!! Hắn ta hoàn toàn không tin với khả năng ghi nhớ không gian của mình mà lại không ngồi đúng vào được một cái ghế!!! Nhớ đến tiếng động rất nhỏ mình nghe được lúc đó, hắn ta quay vụt đầu lại nhìn Tô Cẩm Bình, đáy mắt không có chút thân thiện nào.

Tô Cẩm Bình cũng nhìn hắn ta như cười như không, trong mắt ẩn chứa sự đắc ý, còn bước tới ra vẻ quan tâm: “Ôi, Hoàng thượng, ngài bất cẩn quá, nếu không phải Dạ Vương nhanh tay nhanh mắt kéo ngài lại, thì ngài đã bất cẩn ngã ngửa ra rồi. Nếu thế á, nô tỳ sẽ đau lòng chết mất thôi!”

Đau lòng chết mất à?! Hắn ta cho rằng nàng sẽ vui chết mất thì có!!! Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn Tô Cẩm Bình bằng ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, Hoàng Phủ Dạ cũng dở khóc dở cười. Quan sát biểu cảm của nàng, Quân Lâm Uyên cũng hiểu ngay có chuyện gì xảy ra! Khóe môi hắn khẽ giật giật hai cái, nhìn Tô Cẩm Bình lại thêm chút kính nể, cô gái này thật sự quá to gan! Xem ra bình thường mình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy cũng chỉ là chuyện bé xé ra to thôi, nàng đối xử với mình cũng nể nang lắm rồi! Nghĩ vậy, hắn cũng thầm cảm thông cho Hoàng Phủ Hoài Hàn hơn.

Tô Cẩm Bình đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị Hoàng Phủ Hoài Hàn gây khó dễ, sau đó giả vờ như mình không biết gì cả, dù sao họ cũng không có chứng cứ. Nhưng không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu, lông mày kiếm nhướng cao, khóe môi lạnh băng cũng nhếch lên cười nhạt, sau đó lại quay đầu, ngồi xuống ghế, chuẩn bị chơi cờ với Quân Lâm Uyên, có vẻ không muốn tính toán!

Đôi mắt hoa đào của Hoàng Phủ Dạ thoáng có vẻ không đồng ý, như muốn nhắc nhở Tô Cẩm Bình chú ý chừng mực một chút. Người khác có thể không biết, chứ hắn ta hiểu quá rõ tính cách của Hoàng huynh, nếu Tiểu Cẩm Cẩm còn tiếp tục coi trời bằng vung như vậy, dù Hoàng huynh có nhiều sự nhẫn nại hơn nữa cũng sẽ dùng hết sạch.

Tô Cẩm Bình quay sang cười với hắn ta, nàng vẫn nhớ rõ ân tình của tiểu Dạ Dạ dành cho nàng.

Hai người kia đã bắt đầu hạ cờ, tay áo tung bay, khẽ nâng lên đặt xuống, không bao lâu sau, trên bàn cờ nhỏ bé đã xếp thành thế cục thiên hạ. Tô Cẩm Bình cũng có chút nghiên cứu với cờ, nhìn hai người họ đặt cờ, trong mắt nàng thoáng có vẻ tán thưởng, quả nhiên không hổ danh là người làm Hoàng đế, mỗi quân cờ đều ẩn chứa ý tứ sâu xa, giống như đang thử nhau.

Còn đang mải tán thưởng, giọng nói của Quân Lâm Uyên chợt vang lên: “Đứng đó làm gì? Còn không mau hầu hạ trẫm và Đông Lăng Hoàng cùng Dạ Vương dùng hoa quả đi?!”

Hoàng Phủ Dạ liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái đầy vẻ cảm thông, cười nói: “Không cần, bản vương tự ăn!” Nói xong, hắn cất quạt vàng vào trong tay áo, cầm một quả táo lên, dùng dao cắt miếng ra, ăn rất tao nhã.

Quân Lâm Uyên vẫn đưa mắt lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Bình, ý là, dù Hoàng Phủ Dạ không cần hầu hạ, nhưng hắn và Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn rất cần hầu hạ! Tô Cẩm Bình nghiến răng ken két, đi đến bên đĩa hoa quả, cúi đầu chăm chú chọn hoa quả, nàng nhanh chóng nhắm trúng nải chuối tiêu, vừa tưởng tượng cảnh tượng tuyệt vời khi mình dùng thứ này đâm vào hoa cúc của hai tên vương bát đản kia, vừa hung hăng bóc vỏ rồi đưa cho hai người kia.

Hai người họ đương nhiên không hiểu trong lòng Tô Cẩm Bình, chuối tiêu còn có ‘cách dùng kỳ diệu’ như vậy, đều đón lấy, vừa chơi cờ vừa tao nhã ăn chuối.

Nhìn hai người vui vẻ ăn, lửa trong lòng Tô Cẩm Bình càng cháy mạnh hơn, bỗng nhiên, trong đầu nàng chợt lóe sáng, nhảy dựng lên kêu to: “Ôi cha, thảm rồi, sáng nay ta cọ rửa ngự dũng xong lại quên không rửa tay!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 156: C156: Chương 156

“Phụt…” Miếng táo trong miệng Hoàng Phủ Dạ văng thẳng ra ngoài.

“Ọe!” Hai Hoàng đế cùng ném chuối trong tay mình ra xa vạn dặm, cúi đầu nôn ọe!

Nôn xong, Quân Lâm Uyên mới chợt nhớ cô gái chết tiệt này vốn không cọ rửa ngự dũng, vì thế, hắn nhận thức sâu sắc rằng, mình vừa bị chơi xỏ!!! Hắn quay đầu tức tối nhìn Tô Cẩm Bình, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như lửa, nghiến răng nói: “Người đâu, lôi nàng xuống đánh bốn mươi trượng cho trẫm!”

“Vâng!” Ngự lâm quân đáp lời, lập tức có người bước tới bắt nàng.

“Đợi đã!” Không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ lại cùng lên tiếng.

Hạ nhân bên cạnh dâng khăn lên cho Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn ta đưa tay nhận lấy, lau miệng xong liền quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình, sắc mặt rất phức tạp. Hắn ta biết ngay cô nàng chết tiệt này sẽ không chịu ngoan ngoãn hầu hạ họ mà! “Lâm Uyên huynh, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, chi bằng huynh nể mặt trẫm, tha nàng được không?”

Câu nói vừa dứt, đừng nói là Quân Lâm Uyên, ngay cả Tô Cẩm Bình và Hoàng Phủ Dạ đều nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn với ánh mắt vô cùng kỳ dị, hắn mà cũng cầu xin cho Tô Cẩm Bình sao?!!!

Sau khi hồi hồn lại, Hoàng Phủ Dạ cũng vội lên tiếng: “Tiểu Cẩm Cẩm là người quen cũ của bản vương, xin Bắc Minh Hoàng mở lòng tha cho nàng một lần!”

Quân Lâm Uyên lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu, sát khí bùng lên dưới đáy mắt, rồi chợt nói: “Nếu Đông Lăng hoàng và Dạ Vương đều cầu xin cho ngươi, trẫm tạm tha cho ngươi lần này!”

Tô Cẩm Bình cười lạnh, không kìm được nữa liền nói: “Hoàng thượng, nô tỳ chỉ nói thật thôi mà, ngài cần gì mà thẹn quá hóa giận mà đánh nô tỳ?! Nô tỳ cũng đã nói từ trước rồi, nô tỳ chỉ phụ trách cọ rửa ngự dũng, chính ngài muốn nô tỳ hầu hạ các ngài!” Mẹ nó chứ, muốn lấy đầu cũng chỉ có một cái, muốn chết cũng chỉ có một lần, cùng lắm thì lôi mình ra ngoài chém chứ gì, nhưng dù chết nàng cũng không muốn chịu cái kiểu uất ức này một chút nào nữa! Chưa từng gặp người nào quá đáng như tên Quân Lâm Uyên kia!!!

“Ngươi…” thật không biết phải trái!!! Đang muốn hạ lệnh trừng phạt, Hoàng Phủ Dạ vội đứng dậy bước nhanh vài bước đến che trước mặt Tô Cẩm Bình, cười nói: “Bắc Minh Hoàng, bản vương có mấy câu cần nói với Tô Cẩm Bình, xin phép ra ngoài một chút!”

“Cứ tự nhiên!” Sắc mặt Quân Lâm Uyên lạnh chưa từng có.

Hoàng Phủ Dạ đi tới bên Tô Cẩm Bình, kéo nàng đi. Có cơ hội không cần phải nhìn mặt hai người kia, Tô Cẩm Bình đương nhiên vô cùng vui vẻ, cũng để mặc hắn kéo mình đi.

Hai người đi thật xa, đến sau một ngọn giả sơn, hoàn toàn không nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên nữa, Hoàng Phủ Dạ mới buông tay nàng ra, nhưng đồng thời lại bất ngờ ôm nàng…

Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày: “Hoàng Phủ Dạ, huynh…”

“Một chút thôi!” Giọng nói hoa lệ phóng túng lại nhuộm vài phần ưu thương vang lên khiến Tô Cẩm Bình không nỡ đẩy hắn ra, nhưng đôi lông mày thanh tú dần nhíu lại.

Một lúc lâu sau hắn mới buông nàng ra, nụ cười xinh đẹp quyến rũ thường ngày lại nở rộ trên môi, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Tô Cẩm Bình vậy. “Soạt” một tiếng, cây quạt vàng trong tay hắn mở ra, phe phẩy rất phong lưu: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thật sự có nhớ đến bản vương sao?”

“Đương nhiên, ai bảo huynh đã cho ta tiền lại còn thay đổi số lượng như vậy, cả đời này ta đều không quên huynh!” Tô Cẩm Bình vòng hai tay trước ngực, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, ra vẻ bất mãn nói.

Hoàng Phủ Dạ khẽ cười: “Vậy, Tiểu Cẩm Cẩm có thấy rất cảm động không?”

“Bốp!” một cái đập bất ngờ rơi xuống đầu hắn, sau đó dưới ánh mắt đờ đẫn của vị Vương gia nào đó, nàng mới nói: “Cảm động à?! Cảm động cái con khỉ! Vì sao huynh phải đổi tờ ngân phiếu trên cùng thành một nghìn lượng hả?”

Hoàng Phủ Dạ vẫn còn sững sờ, ngẩn ngơ đáp: “Ta sợ nàng không nhận mà!”

“Có bạc tội gì không nhận? Chẳng lẽ bình thường ta biểu hiện quá đạo đức trước mặt huynh hay sao mà khiến huynh có ảo giác đó hả? Huynh có biết vì thế mà ta đau lòng bao lâu không?! Tốt nhất là huynh mau mau chóng chóng trả lại ta chín nghìn lượng kia cả gốc lẫn lãi để bù đắp sai lầm của mình đi. Ta sẽ cố mà tha cho huynh lần này!”

Ha! Lại còn biến thành sai lầm của hắn nữa à?! Hoàng Phủ Dạ phe phẩy quạt, môi nở nụ cười rạng rỡ: “Được được được! Bản vương nhất định sẽ trả lại nàng cả vốn lẫn lãi chín nghìn lượng kia, để bù đắp sai lầm của bản vương!” Mấy chữ ‘trả lại cho nàng’ và ‘sai lầm’ được hắn nhấn rất mạnh!

Lúc này Tô Cẩm Bình mới hài lòng khẽ gật đầu.

“Điện hạ, đại lễ đăng cơ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi!” Phong đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng bẩm báo.

Người đàn ông như tiên giáng trần lẳng lặng ngồi trên ghế chủ nhân, trên tay ôm một con sói nhỏ màu vàng, đôi mắt xám bạc nhắm lại, dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo không có chút cảm xúc nào, nghe mấy lời này xong cũng không hề bất ngờ, chỉ thờ ơ nói: “Biết.”

Nhìn Vàng trong lòng Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt Phong rất phức tạp. Hiện giờ con thú nhỏ này trở thành thứ được sủng ái nhất cả phủ Thái tử, người ngoài chỉ bất cẩn va chạm một chút thôi cũng bước vào đường chết ngay. Điện hạ yêu người nên yêu cả thú cưng sao? “Vẫn không có tin tức gì của Thái tử phi, nhưng đã tìm được nhóm Băng Tâm rồi, thuộc hạ cũng phái người theo bảo vệ họ theo sự phân phó của ngài.” Thật ra có Linh Nhi và Dĩ Mạch ở đó, các nàng căn bản cũng không thể gặp nguy hiểm gì.

“Ừ.” Chỉ một chữ lạnh tanh, hoàn toàn không thấy chút nhân khí nào.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Phong thực sự không kìm được liền khuyên nhủ: “Điện hạ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm thấy Thái tử phi, xin ngài hãy bớt phiền muộn, Thái tử phi là người tốt sẽ được trời phù hộ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nghe hắn ta nói vậy, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, rèm mi cong dài khẽ run rẩy, đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng nhìn hắn ta: “Thật sao?” Ánh mắt hắn rất mơ màng, còn có vẻ yếu đuối không dễ phát hiện ra.

Phong nghe vậy vội kiên định gật đầu: “Thật mà! Ngài phải tin vào Thái tử phi, dù chúng ta không tìm thấy nàng, nhất định nàng cũng sẽ tìm cách để trở về.”

“À ú…” Vàng kêu lên một tiếng như đồng ý.

Trong mắt Bách Lý Kinh Hồng dấy lên tia sáng hy vọng. Đã nửa tháng trôi qua nhưng không hề có chút tin tức nào của nàng. Có điều, đã có người tìm thi thể khác đến giả mạo nàng, chứng tỏ nàng không có chuyện gì. Phong nói rất đúng, hắn nên tin nàng, nếu có cơ hội, chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách để quay về.

Vào thời khắc này, Diệt bỗng bước vào: “Điện hạ, hôm nay Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ đã đến Bắc Minh nhưng chưa biết cụ thể họ bàn bạc chuyện gì.”

Nơi bí ẩn nhất bốn nước, thật ra đều là Hoàng cung! Vì đảm bảo chuyện cơ mật của quốc gia, mỗi một hạ nhân trong hoàng cung bốn nước đều phải có lai lịch rõ ràng, gia đình trong sạch, đảm bảo không có ai để lộ bí mật của Hoàng cung ra ngoài. Vì thế, mấy người Diệt không tra được tình hình cụ thể trong hoàng cung Bắc Minh cũng là chuyện bình thường.

“Lần này Hoàng Phủ Hoài Hàn đi chẳng qua cũng chỉ muốn thăm dò thực hư ra sao thôi. Mấy thứ bản cung sai các ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?” Hắn lãnh đạm hỏi.

Phong cúi đầu: “Đã chuẩn bị xong hết và đưa tới phòng ngài rồi ạ!” Phong thực sự khó hiểu, thời gian trước điện hạ vừa sai bọn họ diệt hết tất cả gà trong kinh thành đi, còn muốn đốt không thừa lại cọng lông gà nào, hôm qua lại đột ngột hạ lệnh bảo bọn họ thu thập gà khắp cả nước, còn muốn nhổ hết lông gà đưa tới, điện hạ muốn làm gì vậy?

“Ừ.” Hắn đáp lời rồi ôm Vàng đứng dậy đi về phòng.

Nhìn đống lông gà trên bàn, hắn chậm rãi cầm keo nước ở bên cạnh lên, dính vào cây gậy. Vàng mở to đôi mắt xanh lục kia, kêu lên vài tiếng như muốn hỏi hắn đang làm gì.

Nghe tiếng nó kêu, hắn đưa tay ra vuốt vuốt đầu nó, sau đó giọng nói thanh lạnh như ánh trăng vang lên: “Lúc trước khi ta phạm lỗi, nàng sẽ dùng thứ này để phạt ta. Sau đó gà bị ta giết hết, chổi lông vịt cũng bị ta vứt đi luôn, có lẽ nàng tức giận nên mới không chịu về. Chờ ta làm xong một trăm cái chổi lông gà, chắc… nàng sẽ về thôi…”

Trước kia hắn sợ nhất là thứ này, nhưng sau khi nàng mất tích, hắn mới biết rằng, chỉ cần nàng còn ở bên mình, dù bị đánh cũng là một sự may mắn.

Vàng lại ‘à ú’ rồi cọ cọ vào người hắn…

Tán gẫu với Hoàng Phủ Dạ đến tận hoàng hôn, Hoàng Phủ Dạ nhìn nàng, đột ngột hỏi: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng muốn xuất cung không?”

“Muốn chứ!” Nói rồi ánh mắt lại nhìn về phía Nam, thời gian càng dài, nỗi nhớ trong lòng càng sâu thêm.

Hoàng Phủ Dạ hiển nhiên không xem nhẹ phương hướng nàng đang nhìn, đó là Nam Nhạc!!! Trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng lại dâng lên chút đố kỵ, hắn trầm ngâm một lúc lâu mới nói tiếp: “Tiểu Cẩm Cẩm, thật ra có một vấn đề luẩn quẩn trong lòng ta đã lâu…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 92: C92: Tháng giêng

Tô Cẩm Bình quay sang nhìn hắn với vẻ nghi hoặc: “Vấn đề gì?”

“Rõ ràng…” Vừa nói tới đây thì một tiểu thái giám đi tới bẩm báo: “Dạ Vương điện hạ, cuối cùng tiểu nhân cũng tìm thấy ngài. Hoàng thượng sai tiểu nhân đi mời ngài về dùng bữa tối.”

Câu nói của Hoàng Phủ Dạ mắc kẹt trong cổ họng, nét mặt cũng hơi đau khổ. Tô Cẩm Bình vừa nghe tiểu thái giám kia nói vậy, lập tức lên tiếng: “Nếu thế thì huynh về ăn đi, ta về trước!” Thật ra nàng cũng hiểu hắn muốn hỏi gì, không phải vấn đề gì hay ho, tránh được thì cứ tránh là hơn.

Đi chưa được mấy bước, hắn lại túm lấy tay nàng từ phía sau, giọng nói hoa lệ tao nhã vang lên: “Tiểu Cẩm Cẩm, ta muốn hỏi, rõ ràng ta gặp nàng trước, vì sao… vì sao nàng lại yêu hắn?” Hắn không cam lòng, tới bây giờ cũng không cam lòng. Rõ ràng hắn gặp Tiểu Cẩm Cẩm trước, dù nàng cảm thấy mình không thể đặt nàng ở vị trí thứ nhất trong lòng hắn, cũng không thể không có chút tình cảm nào với hắn như thế chứ, rõ ràng hắn gặp nàng trước mà!!!

Tiểu thái giám nghe vậy, trợn tròn hai mắt! Không nhầm chứ, Dạ Vương Đông Lăng tỏ tình với một cung nữ trong cung của họ sao, chuyện này…

Nghe hắn hỏi vậy, Tô Cẩm Bình chợt thấy hơi buồn cười, gặp trước à?! Hắn nghĩ chuyện này giống đi mua đồ, ai tới trước được trước sao? Nàng chậm rãi rút tay mình ra, giọng nói ôn hòa như có ý cười, khuyên nhủ: “Tiểu Dạ Dạ, trong tình cảm không phân biệt được thứ tự đến trước hay đến sau.”

Dứt lời, nàng bước đi thẳng không quay đầu lại. Nàng biết ánh mắt đau thương của hắn vẫn bám theo nàng, nhưng nàng không thể quay đầu lại, vì nếu nàng quay đầu, thứ nàng cho hắn không phải là sự an ủi, mà là hy vọng, càng hy vọng nhiều, sẽ càng tổn thương sâu hơn. Nàng cũng sẽ không khuyên hắn đi tìm hạnh phúc khác, vì nếu hắn muốn tìm, dù nàng không nói hắn cũng sẽ hiểu, còn nếu hắn không có tâm trạng nào đi tìm, nàng nói ra sẽ không phải là khuyên nhủ hắn, mà là dẫm nát tình cảm của hắn dành cho mình dưới lòng bàn chân. Đối với một người như hắn, nàng làm vậy chẳng khác nào hạ nhục hắn.

Hoàng Phủ Dạ, tình yêu của huynh là may mắn của ta, không phải là gánh nặng. Người có thể có được tình yêu hay sự yêu thích của huynh, đều là những người may mắn. Có được người bằng hữu như huynh, ta thật sự rất may mắn…

Tiếng nói của nàng vọng tới từ rất xa: “Hoàng Phủ Dạ, gặp huynh là vận may cả đời của ta. Ta sẽ không khuyên huynh đi tìm hạnh phúc khác, chỉ mong huynh có thể sống vui vẻ, chỉ cần huynh cảm thấy thoải mái, thế nào cũng được cả.”

Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Dạ khẽ cười, xinh đẹp, diêm dúa, khiến vài người đàn ông cách đó không xa đều chảy máu mũi. Nàng rất hiểu hắn, nàng không khuyên hắn đi tìm người khác, chứng tỏ nàng rất quý trọng chính mình và tình cảm này của mình. Dù nàng không yêu, nhưng nàng không phủ nhận tình cảm của hắn. Tiểu Cẩm Cẩm, quả nhiên bản vương không yêu nhầm người, chỉ là, tâm tư của nàng tinh tế sắc sảo như vậy, chẳng phải sẽ càng khiến bản vương khó buông tay hơn sao?!

“Dạ Vương điện hạ, hai vị Hoàng thượng đang chờ ngài!” Tiểu thái giám thấy hắn vẫn ngồi đó nhìn theo bóng Tô Cẩm Bình, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Hoàng Phủ Dạ cong môi cười, lại khôi phục vẻ yêu nghiệt mê hoặc cả thiên hạ kia, đứng dậy phe phẩy quạt: “Đi thôi!”

Ban đêm, mọi tiếng động đều tĩnh lặng lại, mọi người trong cung đã đi nghỉ, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng quay về căn phòng mà Quân Lâm Uyên thu xếp cho.

Tô Cẩm Bình và Mộng phi đang ngủ ngon, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, hai người đều bị đánh thức.

“Ai đó?” Tô Cẩm Bình khó chịu hỏi.

Nàng chậm chạp ngồi dậy, đi ra mở cửa. Một cung nữ lạ mặt đứng trước cửa phòng Tô Cẩm Bình, nhìn Tô Cẩm Bình chỉ mặc trung y, liền nói: “Đông Lăng Hoàng tuyên cô qua yết kiến!”

Sắc mặt Tô Cẩm Bình lập tức rất khó coi, hơn nửa đêm còn tìm nàng làm cái gì. “Không đi!” nói xong nàng định đóng cửa lại!

Cung nữ ngoài cửa há hốc miệng, thời buổi này còn có cung nữ to gan thế sao? Không đi à?! Dù là Hoàng đế nước khác cũng không thể không nể mặt như vậy chứ?! Nhưng nếu nàng không đi thật thì kế hoạch của nương nương sẽ bị hỏng mất, mình quay về chắc chắn sẽ bị lột da. Nghĩ vậy cô ta vội đẩy cửa không cho Tô Cẩm Bình đóng lại: “Không được, cô nhất định phải đi!”

“Nhất định phải đi à?!” Tô Cẩm Bình nhìn cô ta với vẻ thăm dò, nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn gặp mình, cung nữ này tới truyền lời, dù mình có không đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta, quay về bẩm báo là được, cứ kiên quyết muốn mình đi như vậy là có ý gì?!

Thấy Tô Cẩm Bình nhìn mình có vẻ nghi hoặc, cung nữ kia thoáng bối rối, ánh mắt đảo trái đảo phải nói: “Đông Lăng hoàng bảo ta nhất định phải mời cô qua đó!”

“Được, ta đi!” Tô Cẩm Bình nói như cười như không, vào phòng mặc quần áo rồi đi theo cung nữ kia. Nhìn thấy cung nữ kia thở phào một hơi, Tô Cẩm Bình cũng càng khẳng định suy đoán của mình.

Đi tới khu vực cây cối rậm rạp, Tô Cẩm Bình đột ngột đưa tay ra chế ngự cô ta: “Nói! Ai sai ngươi tới, nếu dám kêu lên, ta sẽ làm thịt ngươi!” Tuy bị Quân Lâm Uyên bỏ thuốc, nhưng ứng phó với một tiểu cung nữ trói gà không chặt thì vẫn không thành vấn đề.

Cung nữ kia sợ đến mất hồn lạc phách, cố cứng miệng: “Không phải ai phái ta tới, đúng là Đông Lăng hoàng muốn gặp cô mà!” Cô ta cũng không muốn hại người, nhưng hôm trước vừa nhập cung làm cung nữ, được phân phó hầu hạ Huệ phi nương nương, mệnh lệnh của nương nương dù cô có không muốn cũng không có cách nào khác cả.

Tô Cẩm Bình hừ lạnh một tiếng, bóp chẹt lấy cổ họng cô ta: “Không nói à? Cũng được, bây giờ ta sẽ tiễn cô xuống địa ngục, sau đó về ngủ tiếp!” nói xong, tay nàng từ từ siết chặt lại, đôi mắt cung nữ kia cũng trợn trừng lên, lưỡi lè cả ra ngoài.

“Ngươi nên biết rằng, dù ngươi nói cũng không ai biết ngươi nói, cùng lắm chủ nhân ngươi sẽ chỉ trách ngươi vô dụng. Nhưng nếu không nói, ngươi sẽ chết ngay bây giờ!” Tay nàng lại siết chặt thêm chút nữa.

“Ta nói, ta nói!” Cung nữ kia ôm cổ mình, khổ sở lên tiếng. Tô Cẩm Bình cũng chậm rãi buông tay ra, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Là Huệ phi nương nương, khụ khụ… nương nương nghĩ cách hạ Thiên đoạn tuyết vào trà của Đông Lăng hoàng, chỉ cần đưa cô qua đó, cô sẽ… không thể tranh sủng với ngài ấy nữa.” Cung nữ kia nói đứt quãng, rõ ràng là suýt nữa bị Tô Cẩm Bình bóp chết.

Thiên đoạn tuyết, xuân dược không màu không vị, Tô Cẩm Bình từng trúng một lần, đương nhiên biết tác dụng của nó. Nàng liếc nhìn cung nữ kia một cái: “Tìm chỗ trốn một đêm đi, đừng để người khác tìm thấy ngươi thì ngươi có thể thoát được chuyện này!” Nói xong nàng không giải thích gì cả, quay người đi. Sắc mặt tiểu cung nữ kia rất kích động, chắc chắn là lần đầu tiên làm mấy chuyện hại người này, nên nàng mới tha cho cô ta một lần. Nếu là trước kia, nàng ắt sẽ thẳng tay giết ngay. Nhưng mà… cả đời này nàng cũng sẽ không quên sự cảm động mà người đàn ông thánh thiện đó đã trao cho nàng, nhân chi sơ tính bản thiện, có thể tha cho một người chưa hoàn toàn lạc lối, thì hãy bỏ qua đi…

Đang định đi về phía hậu cung để trừng trị Huệ phi kia một chút, chợt nhớ đến một chuyện rất thú vị. Ha ha, Hoàng Phủ Hoài Hàn trúng xuân dược, nếu mình không đi mà để Quân Lâm Uyên đi, hơn nữa còn là lúc tối đen như mực, vậy… chắc chắn sẽ rất kích thích! Càng nghĩ càng cảm thấy hai người này mà có thể làm đam mỹ, thì chẳng phải vừa vặn một công một thụ sao? Nghĩ vậy, miệng cô nàng nào đó ngoác ra tới tận mang tai!

Quân Lâm Uyên đã đi ngủ, tiếng gõ cửa lại vang lên: “Hoàng thượng, Đông Lăng hoàng có chuyện quan trọng cần mật đàm với ngài!”

Đôi mắt xếch hẹp dài mở ra, thoáng có vẻ nghi hoặc. Dù muốn mật đàm cũng không cần phải làm giữa đêm chứ, nhưng mà… Hoàng Phủ Hoài Hàn hẳn cũng không trêu đùa hắn. Nghĩ vậy, hắn ngồi dậy để hạ nhân hầu hạ mặc y phục vào, ra cửa nhìn một chút, hỏi: “Người đến bẩm báo đâu rồi?”

Thái giám lên tiếng đáp: “Đi trước rồi ạ.” Nói xong, thái giám cũng thấy rất kỳ quái, vì lúc người kia truyền lời với mình, sắc mặt vô cùng quái dị, ánh mắt trống rỗng như bị trúng tà nhưng lời nói lại hoàn toàn không có vấn đề gì, nói năng rất lưu loát.

Quân Lâm Uyên nghe vậy khẽ nhíu mày, trong lòng càng nghi hoặc hơn, Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn mật đàm cũng không nên tùy tiện phái người đến mới phải! Tuy nghi ngờ nhưng hắn nghĩ, dù có là giả thì đi theo cũng chẳng có gì đáng ngại. Vì vậy, hắn nói với đám hạ nhân: “Không cần đi theo!”

Đám thái giám nghe vậy liền cung kính đáp: “Vâng!”

Nếu mật đàm, không mang theo người thừa thì tốt hơn. Đám thái giám vừa dứt lời, Quân Lâm Uyên liền đi một mình đến tẩm cung Hoàng Phủ Hoài Hàn. Trong bóng đêm, một đôi mắt phượng bỉ ổi sung sướng nhìn theo bóng hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn, Quân Lâm Uyên, hai tên khốn các ngươi, ức hiếp bà à, quả báo tới rồi! A ha ha ha…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.