*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3��Cũng không phải là đang uy hiếp ngươi!” Võ Thanh Thành đáp một câu như vậy, nhắm mắt, không nói gì nữa. Gã có thể buông bỏ tất cả, cũng đã buông bỏ tất cả, nhưng làm sao gã nỡ uy hiếp hắn, rõ ràng hắn là người mà gã dốc hết tất cả cũng muốn bảo vệ.
Tình cảnh yên lặng kỳ quái đến đáng sợ, đôi mắt đào hoa tà mị kia của Doanh Tần luôn nhìn vào mặt gã, chưa từng dời đi. Sau khi nhìn một lúc lâu, hắn bỗng nhiên thu ánh mắt lại, nhắm mắt: “Ngươi bằng lòng ở lại thì ở lại đi. Chỉ là đừng can thiệp vào chuyện của ta và Tiểu Dạ Nhi nữa!”
“Được!” Võ Thanh Thành đứng lên, nhanh chóng lùi qua một bên.
Ánh trăng từ trong tầng mây lộ ra, ánh mắt Doanh Tần dõi tới sườn3núi xa xa, lúc này Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ đang ở đó. Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Thanh Thành, nàng sẽ hạnh phúc!”
Hắn vừa nói ra lời này, Võ Thanh Thành cũng nhìn sang, không hiểu ý trong lời nói đó của hắn.
Sau đó gã nghe thấy giọng nói yêu mị của người nọ cười rất trầm, giơ tay lên che mặt mình, ngửa người dựa vào nhánh cây: “Bởi vì… ta sẽ trông chừng giúp nàng!”
Võ Thanh Thành ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía hắn, bỗng nhiên đau lòng không kìm nén được.
“Cũng tốt, người như ta vốn cũng không hợp!” Hắn dứt lời, bay từ trên cây xuống. Bước chân lại nhẹ nhàng không ít, cứ cho là vì lời Thanh Thành nói nên Tiểu Dạ Nhi mới không chăm nom hắn, nhưng cho dù như1thế nào, biết lúc nào hắn sẽ tỉnh, nàng nhất định sẽ qua xem thử.
Võ Thanh Thành nhìn bóng lưng hắn, cuối cùng lắc đầu, đi theo.
Đúng như Doanh Tần đoán, Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù ngồi trên sườn núi một lúc, nàng bắt đầu nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Dáng vẻ như rất muốn nói gì đó, nhưng sợ nói ra chọc hắn không vui, cho nên cố gắng kìm nén, nhưng tâm tư kia căn bản hiện rõ trên mặt, còn kém không viết mất chữ to, giơ bảng viết lên… Ta muốn đi thăm Doanh Tần!
Hắn đương nhiên biết ý nàng, đôi mắt ma mị kia khóa chặt nàng một lúc, ngược lại chủ động mở miệng, âm thanh trầm thấp ma mị khẽ nói: “Muốn đi cũng được. Không cho phép nhìn mặt trắng của hồ ly tinh đó trong thời9gian dài, không cho phép ôm vai bá cổ, không cho sờ tay chảy máu mũi…”