*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5rong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ! Mà Vân Tiêu Náo đứng cách đó không xa, hơi nhíu mày nhìn tình huống trước mắt! Nàng đứng nhìn một lát, sau đó giậm chân, xoay người… chạy về phía phủ Thái tử! Tính cách của Nhiếp chính vương điện hạ quá mạnh mẽ, điều này ai cũng biết, nhìn tình huống bị người ta khiêu khích trước mắt, ắt hẳn ngài ấy sẽ không cho thủ hạ của mình hỗ trợ, nhưng tiếp theo sẽ như thế nào…? Việc trên triều đình nàng không biết, cũng không muốn quan tâm nhưng vì giúp Thái tử mà Nhiếp chính vương mới thành ra như thế này!
Nàng cảm thấy Thái tử…
Ừm, nói thật ra, tuy rằng tính tình Nhiếp chính vương không tốt lắm, còn thường xuyên dùng ánh mắt uy hiếp mình nhưng nàng cảm thấy2nếu Thái tử bị đoạn tụ, thày rất thích hợp với Nhiếp chính vương! Thái tử vừa háo sắc, lại vừa xảo trá như lưu manh, trừ người có tính cách như Nhiếp chính vương ra thì còn ai có thể áp chế được chứ? Còn ai có thể thích hợp với Thái tử hơn ngài ấy?
Thêm vào đó, việc hôm nay Nhiếp chính vương điện hạ gặp nguy hiểm có liên quan đến Thái tử, cho nên nàng nhất định phải đi tìm, báo cho y biết chuyện này!
Phượng Vô Trù vẫn chưa phát hiện Vân Tiêu Náo rời đi, thế nhưng Diễm Liệt luôn chú ý đến cô nàng này. Vừa quay đầu nhìn thấy nàng chạy về phía phủ Thái tử, trong lòng hắn ta vô cùng vui mừng! Cuối cùng cũng có người giúp đỡ chút ít rồi, hy vọng Lạc Tử Dạ8kịp thời đến đây… quan tâm Vương một chút.
Vân Tiêu Náo vừa chạy tới phủ Thái tử liền sững sờ ngẩng đầu. Cảnh tượng trước mặt khiến nàng sợ hãi đến mức trừng lớn hai mắt. Hiện giờ trị an trong kinh thành sao lại kém vậy, Nhiếp chính vương điện hạ bị người ám sát trên đường cái, phủ Thái tử cũng bị tập kích! Chẳng biết có phải gần đây Long tướng quân đang ăn không ngồi rồi không… Ngay lúc này, nóc nhà phủ Thái tử có hơn năm mươi tên áo đen đang đứng. Lạc Tử Dạ cầm cây quạt trên tay, chậm rãi phe phẩy, đứng ở giữa bọn họ! Phía dưới mái hiên, bên ngoài phủ Thái tử có vô số hộ vệ đang cầm đuốc nhìn lên nóc nhà!
Vân Tiêu Náo nhíu mày, thầm nghĩ, tuy võ công của bản6thân mình không cao, thế nhưng nhảy lên nóc nhà cũng có thể hỗ trợ Thái tử đôi phần! Vì thế nàng định tiến lên giúp Lạc Tử Dạ một tay…
Nhưng mà cũng ngay lúc này, Lạc Tử Dạ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn xuống. Khi nhìn thấy nàng, ý cười trong mắty càng đậm hơn, chậm rãi mở miệng: “Đao kiếm trên này không có mắt, thân thể cô nương mảnh mai, đừng lên đây để tránh bị đám mãng phu này tổn thương!”
Lời y nói, không phải phủ quyết không cho nàng tiến lên, thái độ cũng rất ôn hòa, thế nhưng chẳng biết vì sao Vân Tiêu Nào cảm thấy đây là mệnh lệnh vô hình. Vì thế nàng không động đậy nữa!
Vân Tiêu Náo đưa tay ôm lấy trái tim đang đập điên cuồng của mình. Thái tử ôn nhu quá, chu3đáo quá, thật biết yêu quý cô nương… Không được! Không được! Nàng nhanh chóng lắc đầu, bây giờ không phải là lúc ngẩn người, Nhiếp chính vương điện hạ chưa rõ sống chết! Sao nàng có thể tham luyến trai đẹp như thể được, phải mau gọi Thái tử qua bên kia!
Lúc này, tuy rằng tên áo đen đứng ở phía trước kia đang che mặt nhưng chỉ cần một cái liếc mắt Lạc Tử Dạ đã biết kẻ tới là ai.
Thêm vào đó, giọng điệu khi mở miệng nói chuyện của hắn càng chứng thực suy đoán của nàng. Bởi vì giọng nói này vô cùng quen tai: “Thái tử Thiên Diệu, đây là chuyện giữa chủ nhân của ta và Doanh Tần, không liên quan gì đến Thái tử, hy vọng ngài đừng nhúng tay vào! Xin tránh ra cho!”