*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5àng vốn là kẻ cùi bắp nhất trong giới sát thủ, chưa từng hoàn thành được bất cứ nhiệm vụ nào. Vì vậy, trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng giết người. Ngay cả cái lần ở quốc tự, nàng cũng chỉ đánh cho tên võ tăng kia bất tỉnh mà thôi!
Những chiêu thức ngày hôm nay nàng sử dụng đều là nhờ đồng bọn Yêu Nghiệt dạy cho nàng trong lúc huấn luyện. Ngón tay nàng khẽ giật, dù là lần đầu tiên nàng giết người, lại còn giết nhiều người như vậy, nhưng nàng lại không hề cảm thấy sợ hãi, cũng không nôn mửa tận vài ngày như Dạ Mị. Nàng không có một chút cảm giác2nào, quả nhiên nàng sinh ra đã là kẻ máu lạnh vô tình. Nàng đột nhiên bật cười: “Sư phụ, lần đầu tiên giết người, con không làm cho người thất vọng phải không?” Sư phụ là người cầm tay dạy nàng giết người, cũng là bạn của nàng. Năm xưa, người chính là sát thủ đệ nhất Yêu Nghiệt! Nhưng mà, bây giờ sư phụ đang ở đâu? Người chết thật rồi, hay là cũng xuyên tới dị giới giống như mình? Trong lúc nàng còn đang ngây ngẩn, đám mặc áo đen kia đều đã bị giết sạch. Hơn năm trăm người trong nhóm siêu mẫu” đều quỳ xuống, ai nấy đều kích động hô vang: “Thái tử, thuộc hạ thề sẽ tận trung8với ngài suốt đời!”
Nhiều năm sau đó, lúc mọi người nhớ lại đêm này.
Bọn họ đều nói rằng đã tận mắt nhìn thấy Thái tử giống như ma quỷ bước ra từ địa ngục. Lúc nàng giết người, trên người không dính một giọt máu. Cũng không hiểu vì sao, khi họ đứng đằng xa nhìn nàng, họ lại cảm thấy nàng sinh ra chính là để đứng ở vị trí đỉnh cao, chẳng qua là nàng cố ý giấu đi phong thái tài hoa mà thôi. Điều đó đã khiến bọn họ không kìm được mà muốn thần phục nàng, muốn đưa nàng lên vị trí cao nhất!
Cùng lúc đó, ở cách phủ Thái tử không xa, có một đôi mắt màu đỏ máu đang6khiếp sợ nhìn cảnh tượng này. Lạc Tử Dạ nghe “nhóm siêu mẫu” nói xong, chỉ cười trừ rồi nhảy từ trên mái nhà xuống. Khi nãy, trong khoảnh khắc nghĩ tới đồng bọn Yêu Nghiệt của mình, tâm trạng nàng hơi rối bời. Nàng định đi vào nhà, nhưng Vân Tiêu Náo lại đột nhiên gào lên: “Thái tử, Nhiếp chính vương điện hạ bị người ta ám sát, ngài có muốn đi cứu ngài ấy không?”
Lúc đầu nàng còn lo lắng không biết Thái tử có đủ khả năng đi cứu giúp người kia hay không, nhưng xem tình hình hiện tại đã đủ chứng minh bản lĩnh của Thái tử, nàng không có gì cần phải lo lắng nữa rồi.
Khóe miệng Lạc Tử3Dạ run run, nàng ngoảnh đầu liếc nhìn Vân Tiêu Náo, cảm thấy cạn lời: “Ta có nghe nhầm không vậy? Còn có kẻ dám đến ám sát hắn hả? Tên kia trời sinh đã có cái nết thích bắt nạt người ta, ai mà có thể đánh thắng hắn chứ? Còn muốn ta đi cứu hắn hả?” Đừng có đùa nữa được không? Nàng nói xong, xoay người định đi tiếp, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Nàng nhớ lại, khi đó tình trạng của Phượng Vô Trù có vẻ hơi khác thường, hơn nữa còn thoang thoảng có mùi máu tươi.