*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hả?” Thanh Thành vừa mới đi tới cửa, nghe thấy câu này liền kinh ngạc quay đầu. Hắn nhìn chủ nhân nhà mình, cực kỳ hoài nghi không biết có phải bản thân mình nghe lầm hay không. Hắn quay đầu lại, đi tới hai bước, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, hỏi: “Công tử, ngài không muốn gặp Thái tử sao?”
Rõ ràng khi đó giao chiến với Phượng Vô Trù, Doanh Tần còn nói nếu Lạc Tử Dạ muốn thì hắn sẽ giao mình cho y! Hiện tại hối hận rồi? Hình như lời Thanh Thanh nói đã khiến cho Doanh Tần tức giận.
Trên gương mặt đẹp như yêu tinh ẩn hiện sự tức giận, làm cho khuôn mặt2hắn cũng có khí sắc hơn. Giọng nói mê hoặc pha thêm một chút tức giận vang lên: “Dựa vào cái gì, y nói sẽ đến xem ta thì sẽ xem ta, y muốn đi chăm sóc Phượng Vô Trù thì ta liền cho y để chăm sóc Phương Vô Trù?”
“Hả?” Thanh Thành lại sững sờ! Vì sao những lời hiện tại của công tử nghe giống như đang cùng Thái tử yêu đương cuồng nhiệt, sau đó Thái tử nhìn người bên ngoài hơi nhiều một chút, công tử nổi giận với tư cách là người yêu của Thái tử? Ô, đúng rồi! Còn có một điều nữa, vì sao giọng điệu của công tử nghe như là người nằm8dưới vậy?
Mặc dù đang ngây ngốc nhưng gã vẫn nhịn không được mà mở miệng nói một câu: “Công tử, ngài làm như vậy là không đúng rồi, dù sao hiện giờ ngài và Phượng Vô Trù cũng xem như là cạnh tranh công bằng! Ngài nói câu này…” Đúng rồi, ai có thể nói cho gã biết, vì sao hai nam nhân lại cạnh tranh công bằng với nhau vì một tên nam nhân khác?
“Cạnh tranh công bằng?” Doanh Tần nhíu mày, giống như càng tức giận hơn. Hắn nghiêng đầu nhìn Thanh Thành, bởi vì phẫn nộ mà tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn rất nhiều: “Hiện tại ta là nam sủng của Lạc Tử Dạ, Phượng Vô6Trù là cái gì? Hắn ta không danh không phận, dựa vào cái gì mà cạnh tranh với ta? Còn có Lạc Tử Dạ nữa, bỏ mặc ta ở đây di chăm sóc cho Phượng Vô Trù, chờ y trở lại nhớ kêu y cút đi!” Thanh Thành: “…” Công tử, ngài đừng như vậy có được không? Ta cảm thấy cả người mình đều không được khỏe cho lắm! Gã gian nan gật đầu, mở miệng nói: “Vậy được, đợi Thái tử trở lại, nếu y tìm ngài, thuộc hạ sẽ bảo y cút đi!”
Lúc này Doanh Tần đã xoay người sang chỗ khác, bàn tay đang nghịch cây anh túc. Hắn vừa nghe thấy câu nói của Thanh Thành,3lập tức xoay trở lại bổ sung thêm một câu: “Bảo y cút xa một chút!”
“Vâng!” Thanh Thành câm nín, chỉ đành ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Một lát sau, gã lại quay đầu nhìn chén thuốc ở trên bàn, cất giọng hỏi: “Công tử, ngài không tính uống thuốc sao?” Gã hỏi xong câu này, trong lòng rất lo lắng, sợ công tử của bọn họ lại nói rằng Lạc Tử Dạ không quay lại đây cầu xin hắn, hắn tuyệt đối sẽ không uống thuốc! Nếu công tử thật sự làm như vậy thì gã sẽ mù mất! May mà chuyện không đến nỗi nghiêm trọng như gã tưởng tượng. Doanh Tần biểu đạt mặt trái của cảm5xúc xong rồi mới liếc nhìn chén thuốc trên bàn một cái. Hắn thong thả bước từ từ qua, đứng ở trước bàn, nhìn chằm chằm chén thuốc trong chốc lát. Cuối cùng, hắn chậm rãi vươn tay bưng chén thuốc lên uống hết. Thật là đắng, giống như cảm giác trong lòng hắn bây giờ vậy. Thực là đắng! Hắn nhắm mắt uống hết rồi buông chén thuốc xuống. Hẳn không quay đầu lại nhìn xem Thanh Thành nữa, cặp mắt đào hoa cuốn hút nhìn về phía cửa sổ, giống như có cả bầu trời đêm đầy sao trời trong mắt. Bỗng nhiên, hắn chậm rãi nói: “Thanh Thành, ta muốn uống rượu!” Thanh Thành nhíu mày nhưng không đáp lời, cũng không đi lấy rượu. Doanh Tần nói xong lời này, lại nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Thành. Khoảnh khắc ấy, gương mặt xinh đẹp tái nhợt kia còn đượm vẻ bất lực và hơi sợ hãi. Hắn hỏi: “Thanh Thành, ta sẽ không thua chứ?” Thanh Thành nhìn hắn, trong lòng căng thẳng, lập tức cũng thấy khó chịu theo.