Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 159: Không cần biết là nam hay nữ, ngươi cũng vẫn là người của cô (1)



Tên tiểu tử chết tiệt này, thật sự coi hắn là kẻ ngốc hay sao?

Cứ cho rằng mọi chuyện đều đúng với những gì hắn ta nói đi, nhưng nếu đêm qua mình thật sự đã bị hắn giở trò, thì tại sao lúc mình tỉnh lại, Lạc Tử Dạ vẫn còn định cởi quần mình ra? Vì mình vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn hơi loạn, cho nên mới bị tên tiểu tử thối tha này dắt mũi cả buổi trời! Kẻ dám lừa dối hắn, đương nhiên phải dùng cái giá lớn để đánh đổi! Trước2mắt Lạc Tử Dạ bỗng nhiên tối đen. Nàng thật sự chẳng thể nào hiểu nổi, rõ ràng đang yên đang lành, mình bịa ra một câu chuyện để chọc ghẹo hắn, tại sao kết quả cuối cùng lại thành ra thế này! Hiện giờ xem như nàng đã rõ, Phượng Vô Trù là người không thể trêu chọc! Một khi khiến hắn nổi giận, nếu không phải bị đánh đập thì chính là bị lột quần áo! Eo nàng bị hắn dùng một tay giữ lại, mấy lần định đứng dậy nhưng cuối cùng cũng không có cách nào8tránh thoát! Cuối cùng, nàng chỉ có thể duỗi hai tay ra, giữ lại quần của mình, không cho hắn kéo xuống, đồng thời cất giọng quát lên: “Được rồi! Được rồi! Máu kia không phải là của ngươi, máu kia là của ta! Được chưa!” Nghe nàng la hét như vậy, động tác của hắn bỗng dừng lại, sau đó bỗng nghe tiếng hắn trầm giọng cười to. Lạc Tử Dạ xanh mặt, lập tức hiểu được lời vừa rồi ngu ngốc cỡ nào. Nếu thừa nhận đó là máu của mình, không phải sẽ khiến người ta hiểu6lầm tối qua mình đã bị người ta đè hay sao? Vì thế, nàng lại lập tức sửa lời: “Được rồi! Ngươi buông tay ra đi, thực ra mấy vết đó đều là máu mũi của gia! Sáng sớm gia định lột quần của ngươi, thực ra chỉ định sờ soạng, nhìn thử một lần cho thỏa mãn mà thôi! Chứ không phải đang mặc quần cho ngươi! Thể đã được chưa? Lời của ta người nghe rõ chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 522

Nhưng mà nàng vừa nói những lời này xong, hắn cũng chỉ khinh thường nở một nụ cười, chứ không từ bỏ3ý định xé quần của nàng. Một tiếng “Roẹt!” vang lên, mặc kệ Lạc Tử Dạ đã cố gắng giữ chặt lấy lưng quần, nhưng quần trong vẫn bị hắn xé rách. Nàng lập tức nổi giận, quay đầu cắn răng gào thét: “Phượng Vô Trù, ngươi làm vậy thấy hay ho thú vị lắm à?” Nàng vừa nói như vậy, hắn lại dừng động tác.

Đôi mắt của hắn ngước lên nhìn nàng, sự tức giận ẩn chứa bên trong đó đã tan biến đi rất nhiều. Hắn không làm gì khác, chỉ lẳng lặng nhìn nàng như thế. Mà5lúc này nàng cũng quay đầu lại, hai mắt hơi híp, nhìn chằm chằm hắn. Hiện tại, trong mắt nàng ngoại trừ tức giận, còn có cả căm ghét! Nàng đang tỏ rõ ra rằng mình rất không thích kiểu này, hở tí là lột quần mình ra. Mẹ nó chứ, cứ mỗi lần bị người ta lột đồ là nàng lại có nguy cơ bị bại lộ thân phận, mạng nhỏ lơ lửng treo trên sợi tóc. Như vậy bảo nàng không tức giận mà được à?

Hắn nhìn gương mặt của nàng một lúc lâu, lâu đến mức Lạc Tử Dạ cho rằng hắn đã muốn thoải hiệp. Nhưng ngay khi ấy, bên trong cặp mắt ma quái kia bỗng nhiên lại hiện lên sự lạnh lùng tức giận, tựa như hắn đã quyết định vẫn tiến thêm một bước nữa. Bàn tay giữ chặt eo nàng cũng chưa từng buông lỏng, ngược lại càng ấn mạnh hơn. Hắn trầm giọng hỏi: “Vậy thì khiêu khích Cô, lừa dối Cô, ngươi cảm thấy thú vị lắm sao?” Nghe hắn hỏi vậy, khóe mắt Lạc Tử Dạ bỗng co giật. Hiện giờ xem như nàng đã hiểu, hắn giận dữ như vậy, chắc chắn là từ khi bắt đầu ra tay đã biết mình đang ba hoa chích chòe rồi! Nàng sờ sờ mũi, tiếp tục nói: “Cho dù vậy thì gia cũng chỉ đang đùa với người chút thôi, ngươi cần gì phải tức giận đến vậy chứ? Cứ coi như nể mặt tối qua gia đã cực nhọc chăm sóc ngươi suốt đêm, không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, đáng lẽ người nên cảm thấy biết ơn, sau khi tỉnh lại cũng không nên đối xử với gia như vậy chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 102: - Chương 102

Nói tới chỗ này, nàng còn nghĩ đến một điều gì đó.

Nàng cau mày chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn đẹp tựa thiên thần kia, mái tóc đen tuyền xõa tung dán trên bờ vai trần kia, khiến nàng cảm thấy choáng váng. Nói tóm lại, cảm giác ấy giống như máu mũi đang chảy ồ ạt đến nỗi sắp cạn luôn rồi!

Nàng lắc lắc đầu, cố gắng ép mình không được để sắc đẹp mê hoặc. Sau đó, nàng chỉ vào mũi hắn, nói tiếp: “Hơn nữa, bởi vì dáng vẻ tựa như sắp chết của người mà gia không về phủ với Doanh Tần được đấy! Tuy rằng nếu hắn gặp phải chuyện bất trắc gì, Thanh Thành nhất định sẽ đến báo cho gia. Mà đêm qua Thanh Thành không đến tìm gia, gia cũng có thể miễn cưỡng yên tâm! Thế nhưng, gia vẫn là vì ngươi, vì tình trạng nghiêm trọng của ngươi mà ở lại chỗ này! Phượng Vô Trù, làm người điều cơ bản nhất là phải có lòng biết ơn đó biết không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.