*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y nói xong, không đợi Võ Tu Hoàng đáp lời đã xoay người rời đi. Lạc Niệm Hi liếc nhìn Võ Tu Hoàng, gật gù: “Lão già đáng chết ơi, khi nào đồ đệ của sư huynh tới, con cũng dẫn con trai của con đến thăm người nhé!”
Võ Tu Hoàng gật đầu: “Ừ!”
Ông ta vừa dứt lời, hai người kia cũng rời đi. Võ Tu Hoàng vung tay lên, tức thì xung quanh xuất hiện mấy tên hộ vệ, lập tức có người dắt ngựa tới cho ông ta. Cũng trong lúc này, đột nhiên có một cơn gió thổi qua, hương rượu từ trên ngọn cây theo gió bay tới.
Võ Tu Hoàng không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới. Ông ta mỉm cười: “Vô Ưu, không ngờ2hôm nay ông cất công tới tìm ta cơ đấy?”
Có một ông lão đang ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, tay vuốt ve chòm râu bạc trắng, miệng uống rượu, mỉm cười cất lời: “Ta nghe nói hôm nay con gái của ông bị người ta bắt nạt. Ta đoán là sau khi biết tin, ông sẽ không chịu để yên nên mới tới xem thử. Cơ mà Tu Hoàng này, nhắc tới mấy đứa nhỏ nhà ông, đứa không giống ông nhất chắc là cô bé mà Lạc Thủy Y sinh cho ông nhỉ?”
Lão vừa nói xong, Võ Tu Hoàng lập tức ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lóe lên sự sắc bén: “Ông nói vậy là có ý gì?”
Vô Ưu lão nhân sờ sờ mũi, cũng biết rằng Lạc8Thủy Y là cấm kỵ trong lòng Võ Tu Hoàng, không ai được phép ăn nói lung tung. Lão ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Có một số việc mặc dù ta không tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn đoán được một ít bí mật. Bí mật không thể tiết lộ, vì vậy ta không thể nói cho ông biết quá nhiều! Nhưng với tư cách là bạn tốt có giao tình mấy chục năm của ông, ta xin nhắc nhở ông một câu. Lần này ông đi, trước khi làm bất kỳ chuyện gì, tốt nhất là hãy giữ lại một đường sống! Bằng không người hối hận cuối cùng sẽ là ông đấy!”
Lão vừa nói xong, Võ Tu Hoàng lập tức giễu cợt: “Biết ngay mà, ông thích6giả thần giả quỷ, toàn nói mấy lời nửa thật nửa giả!” Võ Tu Hoàng nói vậy có nghĩa là sẽ không nghe theo lời khuyên của ông bạn già.
Vô Ưu lão nhân gật đầu, lại tiếp tục nói những lời nửa thật nửa giả: “Sau này con gái của ông ở đại lục này sẽ lăn lộn chẳng kém gì ông đâu. Tốt nhất là ông nên cẩn thận một chút, đừng đắc tội đến mức nó đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông. Thổi được rồi, ta đã nói quá nhiều, không còn gì để nói nữa. Tạm biệt!”
Vô Ưu lão nhân nói xong, thoáng cái có một cơn gió xẹt qua, lão biến mất trên ngọn cây.
Võ Tu Hoàng đứng dưới tàng cây suy tư một hồi.3Ông ta cảm thấy câu nói cuối cùng kia của Vô Ưu hoàn toàn là lời nhảm nhí! Nha đầu Võ Lưu Nguyệt kia không gây chuyện rắc rối cho ông ta đã là tốt lắm rồi, còn lăn lộn chẳng kém gì ông ta? Lại còn có gan dám đoạt tuyệt quan hệ cha con với ông ta nữa? Đừng có nói đùa lung tung như vậy chứ! Đầy tớ dắt ngựa đến bên cạnh Võ Tu Hoàng. Ông ta phóng người lên ngựa, nói: “Bây giờ trẫm lập tức tới Thiên Diệu Tin tức trẫm rời đi, các ngươi phải phong tỏa cẩn thận!”
“Vâng!” Mọi người đáp lời. Võ Tu Hoàng thúc ngựa lao đi, ánh mắt hiện lên vài phần nguy hiểm. Cho dù Võ Lưu Nguyệt không5có tài cán gì, khiến cho ông ta thất vọng thì nàng ta cũng là con gái của ông ta và Thủy Y. Về phần Lạc Tử Dạ của Thiên Diệu hoàng triều, e là đang tìm đường chết!