*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ạc Tử Dạ không ngốc, nghe hắn nói vậy là nàng có thể hiểu hàm ý trong lời nói của hắn. Nàng cười nói: “Phượng Vô Trù giúp ta, chẳng lẽ ta lại đi trách hắn vì mấy chuyện sau đó sao?”
Nàng không phải là người chịu tội, vậy tất nhiên là Hoàng đế phải tìm một người khác gánh tội thay rồi. Nếu không phải là Vân thừa tướng thì cũng là người khác. Điều này không phải lỗi của Phượng Vô Trù! Diễm Liệt nghe thể thì gật đầu. Sau đó, hắn lại khuyên Lạc Tử Dạ: “Thái tử, hy vọng ngài hiểu được, đứng trước quyền lực và địa vị, mỗi người đều có sự bất đắc dĩ riêng của mình. Thật ra khi mất đi Vân thừa tướng, người đau nhất không phải ai khác mà chính là Hoàng thượng. Đế vương còn có2lúc bó tay hết cách, huống chi là ngài? Vì vậy, mọi việc cứ cố gắng hết mình là được rồi, đừng chấp niệm quá nhiều, đừng cố chấp quá sâu!” Hắn đang khuyên giải Lạc Tử Dạ, cho dù cuối cùng không cứu được Vân thừa tướng thì cũng không cần tự trách. Thật ra Vân thừa tướng chỉ là vật hy sinh trong cuộc tranh đấu quyền lực mà thôi. Đối với Lạc Túc Phong, Thiên Tử lệnh và nhược điểm của Vương quan trọng hơn tính mạng của Vân Thừa tướng, cho nên ông ta đã đưa ra lựa chọn như vậy. Đối với những bậc đế vương giải về suy tính, đây là chuyện hết sức bình thường. Cho dù chuyện này là do lúc đầu Lạc Tục Phong đã phán đoán sai, không nỡ để binh mã chém giết lẫn nhau. Thậm chí8Lạc Túc Phong chưa từng nghĩ tới việc có thể trực tiếp bắt Nhị hoàng tử vào lúc hắn bắt đầu có hành động bất thường, nói không chừng không cần phải đánh. Do đó, cuối cùng mới thành ra kết cục như vậy. Tuy nhiên, từ trước tới nay, người làm vương không cần biết mình sai ở đâu mà chỉ cần để những người khác gánh tội thay. Lạc Tử Dạ hiểu ý Diêm Liệt, gật đầu lên tiếng: “Ta sẽ cố gắng hết sức! Ta cũng hiểu ý của ngươi rồi!” Nàng nói xong, định đi vào thiên lao. Diêm Liệt nhìn theo bóng lưng nàng, nói: “Mong là Thái tử thật sự chỉ làm hết sức thôi, đừng phụ sự hy sinh của Vương!”
Diêm Liệt quá hiểu tính tình Lạc Tử Dạ. Một khi phát hiện rằng không có cách nào cứu Vân thừa9tướng, nếuy thấy người có tình có nghĩa với mình là Vân Tiếu Náo khóc, thì rất có thể y sẽ ra ngoài nói là mình làm chuyện này, không liên quan gì tới Vân thừa tướng cả. Từ xưa tới nay, người trong tinh trong nghĩa vẫn luôn ngu ngốc như vậy. Tuy rằng, Diêm Liệt hẳn đây cũng là người như vậy!
Lạc Tử Dạ nghe xong, bước chân hơi khựng lại, nàng quay đầu liếc nhìn hắn: “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ta càng biết rõ là khi cả hai người đều nhận tội, nếu phụ hoàng đã nhận một thứ gì đó từ Phượng Vô Trì thì chắc chắn sẽ không phán tội ta nữa. Cho dù ta ra ngoài nhận tội một lần nữa thì cũng không ai cho ta gánh tội, có đúng không?”
Đến lúc đó hung thủ là ai đều chỉ2do một câu nói của phụ hoàng quyết định mà thôi, mà phụ hoàng đã nhận đổ của Phượng Vô Trù nên sẽ không thể nói nàng là hung thủ nữa, vì vậy nàng đi ra nhận tội cũng vô dụng, chỉ phí công mà thôi!
Diêm Liệt khẽ giật mình, sau đó gật đầu: “Đúng là như thế!” Là hắn lo lắng quá rồi! Sau khi nói xong lời này, Lạc Tử Dạ đi thẳng vào thiên lao. Về phần Vân Tiêu Náo, nàng nghe hai người bọn họ nói chuyện một hồi mà chẳng hiểu gì cả. Nàng nhìn qua nhìn lại hai người, sau đó đi theo Lạc Tử Dạ vào trong. Ngay lúc Diễm Liệt đi qua nàng, hắn đột nhiên lên tiếng: “Hình như mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều đang khóc!” Vân Tiêu Náo sững sờ, nghiêng đầu nhìn hắn.