Nếu nói đây gương mặt của một cô gái, cũng không hẳn là không thể
Trong lòng hắn nổi lên ý tứ thăm dò, ánh mắt sắc bén hướng xuống dưới, dọc2theo gương mặt của nàng, rồi đảo qua cổ. Ánh mắt vẫn ngạo mạn, bá đạo cố định ngay ngực nàng. Giọng nói lành lạnh trầm thấp quyến rũ kia ngay8lúc này có thêm vài phần trêu chọc, ngữ khí lại lộ ra vẻ không cho phép nghi ngờ: “Có phải dậy thì không tốt hay không, chi bằng tự ta9giúp người kiểm tra một chút.” Hắn vừa nói đến đây liền thò tay kéo quần áo của nàng. Mà theo động tác này, trong đầu hắn lại nhớ lại mỗi2lần kéo quần áo của tên nhóc này, nàng đều có thái độ cực kỳ phản kháng, thậm chí giống như sắp lấy mạngyvậy. Nếu hai người đều là đàn ông2như nhau, ngay cả khi nhìn thấy hết rồi thì có làm sao? Hắn nghĩ lại biểu hiện trước giờ của Lạc Tử Dạ, hình như có chút thái quá. Chẳng qua là, lúc đó hắn đều nghĩ rằng dục vọng của bản thân khiến tên nhóc này cảm thấy sợ hãi, nên cũng không có nghĩ sâu xa hơn. Bây giờ ngẫm lại, đột nhiên hắn cảm thấy thực ra có rất nhiều vấn đề, hơn nữa tên nhóc này cũng để lộ không ít sơ hở. Từ trước giờ, hắn không nghĩ đến nên cũng không thấy có gì lạ, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện chỗ nào cũng có vấn đề. “Ngươi dám!” Lạc Tử Dạ nhíu mày, thò tay che đũng quần của mình. Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt nàng lại khó coi hơn vài phần. Mi tâm nàng chau lại, cặp mắt đào hoa giận dữ trừng hắn, ẩn chứa một cơn thịnh nộ sẽ bộc phát nếu như hắn dám làm thêm bất kỳ động tác thô lỗ nào. Có vài thứ một khi đã vỡ rồi thì sẽ không có cách nào trở lại nguyên vẹn được nữa, cũng giống như mối quan hệ giữa hai người họ vậy. Mà trên thực tế, dựa vào biểu hiện như thể của nàng. Trong lòng hắn cũng đã mơ hồ có được đáp án, cặp đồng tử ma mị kia lướt qua gương mặt nàng rồi dừng lại. Nhưng sau đó, hắn lại có chút khốn đốn.
Lạc Tử Dạ là một cô nương?
Nếu nàng thực sự là con gái, vậy. Một Nhiếp chính vương điện hạ xưa nay đã quen khống chế tất cả mọi việc trong lòng bàn tay, xem mệnh lệnh của mình như luật lệ, lúc này trong đầu cũng sinh ra một sự trống rỗng. Thế nên, ánh mắt hắn nhìn Lạc Tử Dạ cũng sâu thêm vài phần. Nếu như y thực sự là một cô gái, vậy thì mình nên dùng thái độ nào đối xử với cô gái đó đây? Là lạnh nhạt coi thường hay là nâng niu trong lòng bàn tay? Cứ suy nghĩ như vậy, Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy hơi rối loạn. Ít nhất, nếu như Lạc Tử Dạ thực sự là một cô gái, vậy thì sau này chắc chắn hắn không thể xách nàng lên nữa, nên ôm hay là khiêng nhỉ? Lại nghĩ lúc ở trên giường, thì mình không nên tùy ý quăng ngã rồi nghĩ rằng một người đàn ông da dày thịt béo, bị thương ngoài da một chút cũng không phải chuyện lớn gì, mà là phải đặt xuống thật nhẹ nhàng, dịu dàng. Thậm chí hắn cũng không thể lớn tiếng quát mắng, huống chi là bóp cổ cảnh cáo… Cứ tính tính toán toán như vậy, trong lòng Phượng Vô Trù rối tung rối mù. Chuyện Lạc Tử Dạ là con gái, đối với hắn mà nói thì thật sự là một chuyện rất phiền phức. Vì vậy cho đến lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ suýt chút nữa bắt buộc chính mình tự lừa mình dối người. Hắn hỏi: “Lạc Tử Dạ, ngươi là đàn ông đúng không?” “Phí lời! Cút đi, tất nhiên ông đây là một người đàn ông rồi!” Lạc Tử Dạ nghe thấy vậy, trong lòng yên tâm hơn một chút, càng dùng sức mà đẩy hắn ra. Lúc này, Phượng Vô Trù không dùng sức nữa, để mặc nàng đẩy mình ra. Bây giờ hắn không thể lột quần áo của Lạc Tử Dạ ra nữa, nếu thật sự lột ra lại là một cô gái… Sau khi bị nàng đẩy ra, hắn liền ngồi dậy rồi đứng ở một nơi không xa, im lặng nhìn ngắm nàng. Sau khi Lạc Tử Dạ đẩy cái người đáng ghét này ra liền nhanh chóng đưa tay buộc lại thắt lưng, cũng không quên buông vạt áo xuống che khuất đũng quần của mình, để che giấu sự thật rằng mình không có “chim”. Sau đó nàng mới cầm lấy lọ thuốc rồi bôi lên cánh tay. Ánh mắt Phượng Vô Trù trầm xuống, nhìn chằm chằm vào phần máu bầm dưới khuỷu tay nàng. Âm thanh lành lạnh chậm rãi vang lên: “Đau không?”