*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con gái nhà người ta còn chưa quyết định là có gả cho hắn hay không, hơn nữa trong lòng người ta còn có Thái tử, thành thân xong muốn người ta trở thành phu thê đúng nghĩa, Diễm Liệt hắn không làm được
Nhất là hắn vẫn chưa nghĩ thống, có nên giao tấm thân xử nam đã giữ gìn hai mươi sáu năm này ra không.
Vân Tiêu Náo nghe vậy trái lại có hơi ngẩn ra, mặt thoáng ửng đỏ
Nàng bỗng nhớ lại trước đó mình còn ác ý cho rằng hắn là một tên cuồng nhìn trộm
Lúc này khi nghe người ta nói chuyện như một đấng quân tử, trái lại nàng mới có lòng dạ tiểu nhân, vậy nên nàng thấy có chút2ngượng ngùng: “Đa tạ Tướng quân!”
Diễm Liệt gật đầu.
Sau khi đưa nàng ra cửa, hắn nói: “Vân cô nương, người bảo Thái tử hành động nhanh chút
Phủ Nhiếp chính vương không thể nuôi chó, ta cho Thái tử nhiều nhất ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày, Thái tử không làm xong chuyện, dù có chống lại ý chỉ của Vương thì ta cũng sẽ ném con chó đó ra ngoài!”
Lúc hắn nói mấy lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc
Vì không nói nguyên nhân với Vân Tiêu Náo nên nàng hơi ngây ra, nhìn về phía phủ đệ, hỏi lại: “Liên quan đến thân thể Nhiếp chính vương điện hạ sao?” Nàng biết có một số người dị ứng với các loại động vật9như chó mèo, nhẹ thì bị nổi mẩn, nặng thì sẽ choáng váng co giật, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng! Biểu cảm Diêm Liệt phức tạp, chỉ đáp rằng: “Có thể miễn cưỡng xem là vậy, nhưng ta không thể nói tỉ mỉ cho ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì! Sau khi trở về ta sẽ khuyên Vương hủy bỏ quyết định này!” Mặc dù hắn cảm thấy Vương nhất định sẽ không nghe
Sau khi Vân Tiêu Náo nghe xong những lời này của hắn, nàng biết vấn đề này thật sự hơi nghiêm trọng
Nàng gật đầu, nói: “Ta sẽ bảo Thái tử hành động thật nhanh! Còn chuyện tướng quân có khuyên can Nhiếp chính vương điện hạ hay không,6ta không can thiệp vào
Ngay từ đầu Nhiếp chính vương điện hạ chắc cũng không định đồng ý…” Khi nói câu này, giọng nàng có chút cảm thán
Ngài ấy không muốn đồng ý nhưng cuối cùng vẫn ưng thuận
Mà Thái tử tin chắc rằng nói mấy lời buồn nôn đó đối phương sẽ nhận lời
Cuối cùng Nhiếp chính vương cũng không phụ lòng Thái tử
Nàng cảm thán xong, không đợi Diêm Liệt Hỏi đáp mà đã rời đi
Diêm Liệt cũng không dõi theo nàng nữa, hắn sải bước vào đại điện
Sau khi vào, hắn lập tức quỳ một chân xuống đất, nói: “Vương, thuộc hạ thấy không ổn! Không hiểu tại sao Thái tử muốn ngài nuôi chó, chắc chỉ vì ham vui mà thôi
Không đáng0để ngài mạo hiểm như vậy?”
“Có thể xảy ra chuyện gì nguy hiểm chứ?” Người ngồi trên vương tọa lạnh nhạt nhìn hắn
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo trầm xuống: “Các người đừng dẫn cho đến trước mặt Cô là được rồi!” “Nhưng mà..” Ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao? Nhất là Quả Quả, mặc dù nó thông minh nhưng cũng chỉ là một con chim thích quậy phá mà thôi, Diễm Liệt nhíu mày hồi lâu, cắn răng nói: “Nhưng ít nhất ngài cũng nên hỏi xem rốt cuộc tại sao Thái tử muốn ngài nuôi chó? Nếu y chỉ vì đùa giỡn.” Vân Tiêu Náo không đoán sai, thể chất của Vương thật sự dị ứng với chó mèo, còn với những động7vật khác thì không sao
Thế nhưng, cái này không phải vấn đề quan trọng nhất
Hai mươi năm trước, khi Vương được lão vương gia cứu về, trên lưng bị rách mất một lớp da
Tuy rằng đã dùng thuốc chữa lành nhưng vốn dĩ Vương đã dị ứng với chó, bị phát ban thôi nhưng mà chỉ cần lưng bị dị ứng thì sẽ lây lan, thậm chí không thể cứu vãn.
Không phải thân thể của Vương bị dị ứng đặc biệt nghiêm trọng mà chỉ vì phần lưng kia nên mới phải kiêng kỵ
Mười ba năm trước, Lão vương gia đem về một con chó, ai cũng cho rằng chẳng xảy ra chuyện gì nhưng cuối cùng nó suýt nữa thì lấy mạng của Vương! Từ đó về sau, các loại động vật như mèo chó không được lảng vảng ở Nhiếp chính vương phủ nữa!
Cho dù Vương có ở gần con chó kia một hai ngày đi nữa thì cũng chẳng sao, cùng lắm là nổi mẩn ngứa mà thôi
Nhưng mà lâu hơn thì không được, ai biết chuyện mà Thái tử muốn làm phải giày vò Vương bao lâu? Nếu Thái tử chỉ muốn nuôi một con chó già sắp chết để cho vui, đó chẳng phải..
Chẳng phải là điên rồi ư! Trong lúc hắn nổi nóng, cuối cùng thì người ngồi trên vương tọa cũng lên tiếng
Đôi mắt ma mị của hắn nheo lại, thu hồi sự lạnh lùng và trầm giọng nói: “Diễm Liệt, hiểm khi y cầu xin Cô như vậy!”
Diêm Liệt nghe vậy, suýt thì ngạt thở!
Hiểm khi cầu xin cho nên dù có nuối chơi thì cũng nuôi phải không? Hắn giận run, vẻ mặt méo mó
Giọng điệu còn hơi phạm thượng: “Ngài muốn nuôi thì nuối đi, tóm lại thuộc hạ sẽ không để con chó đó xuất hiện trước mặt ngài!”
Tuy có sổng chung với chó vài ngày thì Vương cũng không bị sao nhưng mà hắn không hy vọng có chút sơ suất nào! Phượng Vô Trù nhìn hắn một cái, không nói gì nữa
Một lát sau, Mân Việt đi vào, hắn không biết chuyện gì xảy ra ở đây nên tâm trạng rất tốt
Sau khi đi vào, Mân Việt liền quỳ một chân và nói: “Vương, tiểu thư Tịch Nghiêu truyền tin đến, nói vài ngày nữa sẽ trở về Vương phủ gặp ngài!”