*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này hẳn không nhịn nổi, định đi ra ngoài bắt Lạc Tử Dạ về
Thanh Thành phía sau hắn ủ ệ hỏi: “Công tử, ngài đi thì làm được gì chứ?” Ngài tiếc tiền tiếc của, mỗi lần nhìn thấy những thứ đó là hai mắt lập tức sáng lên
Chẳng lẽ ngài cam lòng chia một ít tiền của mình cho Thái tử dùng chắc? Có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết..
“Chẳng phải là y đang thiếu tiền sao? tiền của ta thừa sức đập chết Phượng Vô Trù đấy nhé! Còn chưa tới lượt hắn ta dùng tiền dụ dỗ Tiểu Dạ Nhi đâu.” Hắn nói xong, tà áo dài xẹt qua, cực kỳ tức giận lao ra ngoài.
Thanh Thành gật đầu, cũng cảm thấy những lời công tử vừa nói đều là thật
Nếu nói tiền bạc của châu báu của công tử nhiều thứ ba trong2thiên hạ thì e là chẳng có kẻ nào dám hé răng nhận mình là người thứ nhất thứ hai đầu
Bởi vì công tử đã tích trữ của cải nhiều năm, chỉ có vào chứ không có ra, cho nên sự thật là công tử còn giàu hơn cả hoàng đế
Còn như Thanh Thành gã đây, cứ cách vài ngày lại bị trừ tiền lương, mà đã trừ là trừ hẳn mấy tháng luôn…
Nói thật lòng, gã hầu hạ công tử đến ngày hôm nay còn chưa được trả lương đầu đấy
Thường thì có lúc công tử hứng lên sẽ đi cướp tiền của quan phủ, sau đó bảo đám thuộc hạ bao gồm cả gã nung chảy rồi lấy mà tiêu xài
Từ trước tới nay chưa từng có chuyện công tử lấy tiền từ trong kho bạc của mình ra cho bạn gã đầu! Vì thế, bây giờ công9tử tức giận đi ra ngoài nhưng gã vẫn phải khốn đốn hỏi thăm: “Công tử, bây giờ ngài tới phủ Nhiếp chính vương là muốn lấy tiền đập chết Phượng Vô Trù hay là cho Thái tử tiền tiêu ạ?” Hình như Phượng Vô Trù không phải là người dễ bị đập chết như thế đâu! Doanh Tần ngoảnh đầu lườm Thanh Thành, trong đôi mắt đào hoa quyến rũ kia bùng lên lửa giận
Lúc này, Thanh Thành mới nhận ra câu vừa rồi đã chọc giận công tử
Gã vội sửa lời: “Công tử hào phóng như thế, tất nhiên là sẽ cho Thái tử tiền tiêu rồi!”
Doanh Tần khẽ “hư” một tiếng, rồi mới không trừng trị gã
Tuy nhiên, Doanh Tần vừa ra tới cửa thì lập tức có một người áo đen quỳ một chân trên đất, sau đó đưa tờ giấy trong tay cho hắn, mở6miệng báo cáo: “Công tử, Minh Dận Thanh và Long Ngạo Địch muốn kết thành đồng minh
Nhìn tình hình này, có vẻ như bọn họ lại định nhằm vào ngài ạ!” Tờ giấy kia tới tay Doanh Tần.
Trong cặp mắt đào hoa quyến rũ lóe lên vẻ ác độc, mà khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ giới kia cũng trở nên u ám
Giọng nói cuốn hút chậm rãi vang lên: “Nểu Minh Dận Thanh cứ khăng khăng muốn chết thì ta sẽ giúp hắn toại nguyện! Còn cái vị ngáng chân kia, ta sẽ dạy dỗ lại!”
Thấy dáng vẻ này của Doanh Tần, Thanh Thành lập tức cụp mắt, hiểu ngay là công tử đã bị chọc giận rồi
Vốn dĩ công tử còn đang buồn bực vì chuyện Thái tử muốn tuyệt giao với mình ba ngày, ấy vậy mà Minh Dận Thanh lại tự xông lên tìm0đường chết!
Thanh Thành ngẫm nghĩ một lát, thừa cơ nói luôn: “Có lẽ, có lẽ ngài nên trở về thôi! Chỉ có ngài mới có thể ngồi vững trên để vị cao nhất Phượng Minh
Vả lại, với thân phận nam sủng bây giờ, thật sự là ngài không thể cạnh tranh với Phượng Vô Trù được đâu…” Những lúc bình thường, cứ mỗi lần Thanh Thành nhắc tới mấy chuyện này đều sẽ bị công tử gạt phăng đi.
Thể mà chỉ riêng hôm nay, Thanh Thành nhắc nhở Doanh Tần rằng, thân phận công khai của hắn hiện giờ không quyền không thể, căn bản không phải là đối thủ của Phượng Vô Trù, nhất là hắn còn đang ở trên địa bàn của Phượng Vô Trù nữa chứ! Trong tình cảnh này, đừng nói tới chuyện tranh giành Lạc Tử Dạ, mà ngay cả việc tự bảo vệ mình7cũng cực kỳ gian nan.
Và lần này, Doanh Tần không trực tiếp từ chối, chỉ trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
Thanh Thành lại tiếp tục khuyên bảo: “Hơn nữa, lúc ngài tới Thiên Diệu đã từng đồng ý với Phương Vô Trù là sẽ không động tới người của hắn ta, cũng sẽ không động tới thứ gì của hắn ta
Tuy là bây giờ Lạc Tử Dạ còn chưa hoàn toàn thuộc về hắn ta, nhưng cứ theo đà này, sự nhẫn nại của Phương Vô Trù đối với ngài sẽ dần dần chạm tới điểm giới hạn! Đến lúc đó…”