*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng ai biết sau khi hắn đuổi đến núi Nhạc Lâm đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó Doanh Tần đi quá nhanh, sau khi Thanh Thành đuổi kịp thì đã bỏ lỡ trận chiến của hắn và Phượng Vô Trù.
Hiện tại, chỉ có mấy vò rượu rỗng lăn lóc dưới đất cũng đủ để người khác đoán ra tâm trạng của người nọ.
Lúc này, Diêm Liệt hoàn toàn không đoán sai, Võ Tu Hoàng bị khiêng xuống núi, ông vừa đi vừa lẩm bẩm, thể thốt các kiểu, một ngày nào đó ông nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc Phượng Vô Trù đáng chết kia một trận để báo mỗi thì hôm nay mới được
Đám hạ nhân của ông người thì thầm tạ ơn, người thì câm như hến
Bệ hạ tung hoành thiên hạ nhiều năm2như vậy, rốt cuộc cũng đạp trung đinh rồi! Mà cây đinh này còn rất nhọn nữa
Võ Tu Hoàng lẳng lặng nhìn bầu trời, hình như ông cảm thấy bản thân ngày càng thụt lùi, hào quang lúc trước đã hoàn toàn biến mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mới thay thế người cũ
Mắt ống ngân ngấn lệ..
Đột nhiên hạ nhân lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, còn chuyện liên hôn giữa chúng ta và Thiên Diệu…” “Liên cái rắm ấy!” Võ Tu Hoàng lập tức nổi giận, sắc mặt cũng trở nên khó coi
Ông bực bội hồi lâu mới mở miệng: “Không nói đến hành vi của Võ Lưu Nguyệt..
Chỉ mỗi Phượng Vô Trù thôi, hắn dám đánh ông đây tới nỗi này, thù này suốt đời ông đây cũng không quên, muốn làm con9rể ông ư, mơ đi!” Lúc này, Võ thần đại nhân đã thông suốt, kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là tình địch Lạc Túc Phong
Cuối cùng cũng có người bước lên vị trí thứ hai, không sai, đó chính là Phượng Vô Trù
Sau khi hạ nhân nghe vậy, hắn ta gật gật đầu, cũng hiểu rõ tính tình của Hoàng thượng nên hắn ta mở miệng nói: “Có vẻ vị Hoàng đế kia của Hiến Thương đã biết ngài xung đột với Nhiếp chính vương Thiên Diệu nên sai người đưa thần dược trị nội thương đến, ngài có muốn dùng hay không?” “Lấy ra cho ông đây xem thử!” Võ Tu Hoàng vừa dứt lời, lập tức có người mang thuốc lên
Ông mở ra, ngửi ngửi, thấy không có vấn đề gì6mới uống một viên, đồng thời cảm thán một câu: “Trong tất cả hậu bối trên thế gian này, chỉ có nhóc con Hiến Thương kia là hợp ý ông đây! Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Đáng tiếc là mình đã chủ động mở miệng nhưng đối phương lại không đồng ý cưới Lưu Nguyệt
Ông cũng không thể mặt dày đến nhà chào hàng con gái Lưu Nguyệt của mình được
Ông uống thuốc xong liền nhắm mắt điều tức một hồi mới mở mắt, đôi mắt đầy vẻ sắc bén và lạnh lùng, mở miệng nói: “Võ Lưu Nguyệt đâu?” Câu nói này nghiêm nghị có uy, hoàn toàn khác với vẻ tùy tiện, lưu manh giang hồ khi nãy
Hạ nhân lập tức hồi báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Công chúa biết ngài tức giận nên đang đợi ngài0ở dịch quản rồi!” Lúc trước, mỗi lần Công chúa làm sai chỉ cần nói mình đang đợi nhận sai với ông thì sắc mặt của ông sẽ tốt lên
Thế nhưng hôm nay thì khác, bọn họ không thấy sắc mặt Võ Tu Hoàng tốt lên chút nào, trái lại còn vô cùng lạnh lẽo
Hạ nhân hỏi một câu: “Hoàng thượng, Công chúa biết lần này ngài rất tức giận, không dễ nguôi ngoai nên Công chúa đang quỳ gối ở phòng của ngài, có cần sai người đến bảo Công chúa đứng lên trước không ạ?” Trước giờ Hoàng thượng luôn yêu thương Công chúa, không bao giờ nỡ để Công chúa quỳ gối lâu
Cho nên khi hỏi câu này, dường như đám hạ nhân đều đoán được câu trả lời của Võ Tu Hoàng
Đơn giản7là ông sẽ bực bội một hồi rồi bất lực nhún nhường Công chúa! Nhưng hôm nay bọn họ phát hiện bản thân đã đoán sai.