*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Phượng Vô Trù lại nói tình địch? Đôi mắt ma mị của hắn nhìn nàng hồi lâu vẫn không trả lời, thế nhưng khuôn mặt tuấn mỹ có thể so với thần ma kia lại viết rõ hai chữ: “Hối hận!” Bộ dạng đó ai nhìn cũng biết trong lòng hắn đang cực kỳ không thoải mái
Sự khó chịu thể hiện một cách rõ ràng, điều này khiến khóe miệng mấy người đang vây xem đều giật run lên
Thanh Thành là người vui vẻ trong lòng nhất, Phượng Vô Trù cứu tình địch, có nghĩa là công tử được cứu rồi
Chỉ một việc nhưng lại có hai niềm vui!
Bởi vì hại chuyện này, đều là niềm vui đối với bọn họ.
Lạc Tử Dạ thấy hắn không nói gì2bèn nói tiếp câu vừa rồi: “Doanh Tần giúp ta dẫn cổ độc ra khỏi cơ thể, cho nên Võ Lưu Nguyệt không hại được ta, người khó chịu lại là hắn
Người đến thì tốt rồi, coi như rất đúng lúc!” Nàng không so đo về chuyện vừa rồi hắn lướt đến như một cơn gió, thổi bay tất cả công sức cả buổi của bọn họ nữa
Dù gì cũng quấy nhiễu được tiếng sáo đó, chắc hẳn lúc này Võ Lưu Nguyệt đã thua thiệt không ít! Thật ra thì những lời này của nàng đều có ý khen ngợi.
Nhưng mà, sau khi hắn nghe câu “Ngươi đến thì tốt rồi”, “Coi như rất đúng lúc” thì không từ ngữ nào có thể diễn tả sự hối hận trong9lòng hắn
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng thốt lên một câu: “Đây là chuyện ngu ngốc nhất mà Cô làm trong đời này!”
Quả thật là rất ngu xuẩn! Hắn lo lắng trong lòng nên lúc đến không nhận ra tình trạng của Lạc Tử Dạ không giống cổ độc đang phát tác, không chỉ vô cùng bình thường mà còn có thể thi triển nhân lực
Lúc đó, hắn hoàn toàn không để tâm đến những thứ này! Không những vậy, khi thấy vết máu trên đầu ngón tay nàng, hắn không suy nghĩ được gì nữa, cũng không hỏi han mà trực tiếp ra tay! Giờ thì hay rồi
Lạc Tử Dạ nhận ra sự ân hận trên khuôn mặt ngạo mạn của hắn, nàng ho khan một tiếng, mở6miệng nói: “Có gì ngu ngốc đầu chứ, tốt xấu gì ngươi cũng cứu được Doanh Tần rồi không phải sao? Cứu một mạng người.” cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp! Nhưng nàng còn chưa nói hết
Hắn nghe vậy thì tiến lên mấy bước, nhìn xuống từ trên cao
Những sợi tóc đen như mực nhất qua mặt nàng, màu vàng rực rỡ lướt qua mắt hắn, giọng nói lạnh lùng trầm thấp chợt nén xuống, khóa chặt nàng, hắn nói: “Chẳng lẽ hắn không nên chết?”.
Lạc Tử Dạ: “…” Được rồi, sao nàng lại quên mất, hai người họ cử lần nào gặp nhau là lại đánh đến một mất một còn
Nói chung, trong mắt Phượng Vô Trù thể hiện rõ ràng, Doanh Tần phải chết ngay0và luôn, chết ngay lúc này thì ông đây mới vui vẻ.
Nhưng lúc hắn nói câu này lại đột nhiên xích tới gần, làm như muốn uy hiếp nàng vậy, muốn làm gì chứ?
Mấy người bên cạnh nhìn nhau
Thực sự không hiểu nổi, sao một người luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp, được người người ngước nhìn, thậm chí là giẫm đạp lên cả thần tiên như Phượng Vô Trù, nhưng lúc này lại giống..
Oán phu vậy? Lúc đám người này đang cảm thấy kỳ quái, đôi mắt ma mị kia lại quét qua đầu ngón tay của nàng
Hắn không nói gì, dứt khoát nắm lấy tay nàng! Ngón tay trắng nõn của nàng lọt thỏm trong lòng bàn tay hắn
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay hắn7truyền đến
Trái tim đang yên đang lành của nàng vừa rồi chợt mềm nhũn vì động tác này của hắn
Nàng nhìn chằm chằm bàn tay hắn, không nói gì.