*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ho nên, trừ phi chữ trên đây hiện ra.
Nếu không thì cho dù ông nói ra, Võ Tu Hoàng và Lạc Tử Dạ cũng chỉ coi như ông đang kể chuyện cười, sẽ chẳng ai tin! Nếu đã như vậy thì nói cũng vô ích, không bằng để cho Lạc Tử Dạ tự mình giải nước Vô Ngân cùng với chữ trên đó, quan hệ của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết đi
Nghĩ vậy, ông không nhiều lời thêm nữa
Lạc Tử Dạ trầm ngâm, cũng không cưỡng cầu, nàng biết Vẫn thừa tướng chắc chắn biết được chút gì đó, nhưng xuất phát từ một vài lý do nên ông không chịu nói, nếu đã vậy, nàng hỏi nhiều cũng vô dụng, dứt khoát không hỏi cho xong, nhưng trong lòng cũng bắt đầu tò mò về cái người được gọi là Vô Ưu2lão nhân! Nếu có thể gặp, nói không chừng thật sự có thể giải mã được thử đồ này.
Vân thừa tướng nói chuyện với Lạc Tử Dạ xong, lúc này mới nhìn về phía Vân Tiêu Náo, mở miệng nói: “Náo Nhi, cha đi trước đây! Con phải giữ gìn sức khỏe, sau khi quay về con hãy hủy cây trâm này đi, còn chuyện liên quan tới số ghi chép thì đừng nói cho ai biết, Thái tử cũng vậy, nếu không bệ hạ nhất định sẽ ra tay giết mấy đứa, hiểu chưa?”
“Vâng!” Hai mắt Vân Tiêu Náo ngấn lệ gật đầu
Lạc Tử Dạ cũng gật đầu: “Đa tạ thừa tướng nhắc nhở, bản Thái tử nhất định sẽ không nhiều lời!”
Sau cuộc nói chuyện này, Vân thừa tướng vẫy vẫy tay với Vân Tiêu Náo, nói một câu: “Được rồi, cha đi đây, con7không cần tiễn nữa! Đối với Thiên Diệu, đối với bệ hạ, những chuyện lão thần có thể làm, không thể làm, nên gánh vác, không nên gánh vác, đều đã làm cả rồi! Lão thần đã không còn hổ thẹn gì nữa, còn chuyện về quyển sổ ghi chép này…”
Bệ hạ muốn trách thì cứ trách đi.
Cuối cùng Vân thừa tướng cũng không nói hết, ông chỉ muốn trả lại cho Lạc Tử Dạ phần ân tình đã cứu mạng mình và bảo vệ con gái của mình
Ông không thẹn, cũng không hối hận!
Nói xong lời này, ông liền đi về phía hai người kia.
Bước chân khập khiễng, bước đi từng bước từng bước
Tấm lưng kia đã hơi công xuống, bỗng nhiên Lạc Tử Dạ thấy sống mũi cay cay
Cuối cùng nàng hướng về phía bóng lưng của ông, cúi người một cái.
Vân thừa tướng, nói9chung vẫn là một người trung thành một cách mù quáng.
Ông gánh tội danh sát hại hoàng tử thay cho quân chủ của mình, cả nhà bị lưu đày, bản thân cũng đi đến bước đường này
Ông không phụ Thiên Diệu, là Thiên Diệu đã phụ ông
Người như vậy, dĩ nhiên đáng được Lạc Tử Dạ kính trọng!
Vân Tiêu Náo nhìn theo bóng lưng của cha mình một hồi, nức nở mấy tiếng, cuối cùng không khóc tiếp nữa
Nàng rưng rưng nước mắt, cười nói: “Cha không hối hận, ta tự hào vì ông ấy!” “Đúng! Ông ấy đáng để người tự hào!” Lạc Tử Dạ đáp một tiếng.
Đưa mắt nhìn Vấn thừa tướng đi xa, Lạc Tử Dạ nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng, không cần quay đầu, nàng cũng biết là Long Ngạo Địch
Nàng càng có thể tin chắc đối phương vừa mới5tới nơi này, chuyện sổ ghi chép vừa rồi, hắn cũng không nghe được, bởi vì trước đó nàng không cảm nhận được chút hơi thở khác lạ nào.
Quả nhiên, nàng còn chưa kịp quay đầu, giọng nói của người kia đã truyền tới từ sau lưng: “Thái tử, chuyện bản tướng quân đồng ý với ngươi, đã làm được rồi, như vậy chuyện Thái tử đáp ứng ta, phải chăng cũng đã làm được?” “Nếu như sáng sớm hôm nay, Long tướng quân không nghe thấy tin cơ thể Phượng Vô Trù không khỏe, thậm chí không biết là lý do gì mà ngay cả đại phu cũng phải bó tay, Tướng quân cũng sẽ không dễ gì tin bản Thái tử, trực tiếp cứu giúp Vân thừa tướng, có phải thể không?” Lạc Tử Dạ quay đầu lại, nhìn hắn cười nhạt.