*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trẫm định đến hoàng cung thăm dò!”
Hơn nữa, dựa vào hiểu biết bao năm nay của mình về Lạc Túc Phong, thứ có thể khiến ông ta coi trọng như vậy, thậm chí cứ thế cho rằng nó rơi vào trong tay mình rất có thể liên quan đến Thủy Y!
Nếu đã như vậy, đương nhiên Võ Tu Hoàng muốn đến xem thử.
Nhất là, không biết tại sao, ông còn mơ hồ có dự cảm rằng nếu mình đi dò xét hoàng cung của Lạc Túc Phong thì nhất định sẽ có thu hoạch không ngờ
Dự cảm kia tới một cách khó hiểu, nhưng cũng hết sức vội vã…
Mà thu hoạch đó là gì thì ông không hề biết.
Ông đang nghĩ2như vậy, Hiến Thương Mặc Trần bỗng nhiên mở miệng, hững hờ nói: “Đã nhiều năm như vậy, hình như Tu Hoàng huynh và Hoàng đế Thiên Diệu đều không thể quên được
Thật ra thì ngu đệ luôn muốn hỏi Tu Hoàng huynh, chuyện năm đó có thật sự giống như lời đồn không, Tu Hoàng huynh tự tay giết chết công chúa Thủy Y ư?”
Hắn cảm thấy, dựa vào những gì Võ Tu Hoàng biểu hiện ra cùng với sự quan tâm đối với Lạc Thủy Y thì nhất định không thể xảy ra chuyện như vậy
Thậm chí hắn tin rằng trong bất kỳ tình huống nào, Võ Tu Hoàng đều sẽ không làm như vậy
Nhưng mà hết lần này7tới lần khác, lời đồn…
Hắn vừa hỏi câu này, con người của Võ Tu Hoàng bỗng nhiên lạnh đi.
Ông quay lại nhìn về phía Hiên Thương Mặc Trần, hồi lâu sau vẫn không nói gì
Thế nhưng cơn thịnh nộ trong con người cùng với sát khí hiện trên gương mặt đã đủ để thấy tâm trạng của ông lúc này
Nhưng Hiên Thương Mặc Trần không hề sợ, chỉ dửng dưng nhìn ông
Con người bình tĩnh ôn hòa, tựa như chỉ thuận miệng hỏi một câu vì quan tâm tới bạn bè mà thôi
Hồi lâu sau, cuối cùng Võ Tu Hoàng vẫn không trả lời câu hỏi này
Ông chỉ nói: “Hiến Thương, dựa vào thân phận của người từng trải, trẫm nhắc9ngươi một câu! Cho dù một ngày nào đó người mà người yêu sâu đậm đứng ở phe đối lập với người thì ngươi cũng đừng rút kiếm
Thà rằng để cho nàng giết ngươi!” Nói xong, ông xoay người đi.
Bước chân kia đã nặng nề hơn mấy phần so với sự phóng khoáng hằng ngày.
Hiến Thương Mặc Trần đứng lặng tại chỗ một hồi, gương mặt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa
Cuối cùng hắn thu ánh nhìn lại, xoay người đi sang một hướng khác.
Lúc này, không ai biết rằng chỉ với một câu nói của Võ Tu Hoàng đã thật sự khiển Hiến Thương Mặc Trần tỉnh ngộ, và cũng trùng hợp giữ lại được một mạng cho Lạc5Tử Dạ ở tương lai!
***
Khi Ma Già nói chuyện Lạc Tử Dạ đã làm hôm nay cho các huynh đệ ở phủ Nhiếp chính vương nghe, chẳng mấy chốc, những người biết chuyện trong phủ đều hết lòng tán dương Thái tử điện hạ, còn trong lòng thì phỉ nhổ Long Ngạo Địch vô cùng gay gắt
Hắn ta lại dám lợi dụng Thái tử điện hạ để lấy mạng Vương ư, lần này thì hay rồi, chọc phải ổ kiến lửa rồi đúng không?
Không biết lúc Long Ngạo Địch đang cố gắng bình tĩnh kìm nén lửa giận khi nhìn thấy “mạng chó” kia, liệu có phải trong lòng hắn đã phun ra mấy ngụm máu không nữa! Thực tế thì3Long Ngạo Địch không hề phun ra máu, chỉ có điều trong cả phủ Tướng quân, trước giờ chưa có ai thấy Tướng quân nổi trận lôi đình như vậy
Hắn luyện kiểm ở hậu viện một hồi, vậy mà đã chém đứt hết cả cây trong sân
Nghe nói hành động này của hắn đã dọa cho đám chim én xây tổ trong nhà Long Ngạo Địch vì thấy hắn có số làm quan đều sợ đến mức lập tức rời tổ đi chỗ khác giữa trời hè nắng nóng! Rất nhiều người cảm thấy chim én chịu làm tổ trong nhà tượng trưng cho sự may mắn, thế mà lần này chim én đã bay đi bằng sạch! Có người tận mắt chứng kiến nhưng xin được giấu tên cho biết, đám chim én kia đều đã bay đến phủ Thái tử.