*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói vừa dứt, đột nhiên có một con đại bàng từ bên ngoài phủ đệ lao nhanh về phía bọn họ! Màu mắt của Diễm Liệt biến đổi, hắn lập tức đưa cánh tay ra, con đại bàng liền đậu xuống vai hắn
Hắn xoa đầu con đại bàng một chút rồi mới lấy bức thư được gắn trên chân của nó.
Sau khi đọc lướt qua, sắc mặt của hắn lập tức tối xuống, mở miệng nói: “Vương, không xong rồi! Trong cung truyền tin tức tới, nói Thái tử bị ám sát, may mà Thất hoàng tử điện hạ đỡ mũi tên cho Thái tử
Còn nữa, hình như Hoàng thượng đang tính toán gì đó, có thể Thái tử xuất2cung sẽ gặp nạn!”
Hắn vừa mới nói xong, Nhiếp chính vương điện hạ vốn đang úp mặt vào tường với dáng vẻ bề nghễ bên kia đột nhiên xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Hắn không hề hỏi kỹ đã có chuyện gì mà đã trực tiếp đi tiếp ứng.
Lần này, không ít người trong phủ Nhiếp chính vương đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là bức tường dường như vừa rồi đã phải chịu đựng rất nhiều.
***
Lạc Tử Dạ đang từ trong cung đi ra
Tâm trạng nàng vẫn rất phức tạp, nói thật, nàng cũng không mấy quan tâm đến việc ai muốn ám sát mình
Bởi vì người muốn giết nàng thật sự quá nhiều, nếu như phải bận tâm7tới từng người một, vậy thì nàng thật sự cảm thấy bản thân không quan tâm nổi
Hơn nữa, cuộc sống như thế quá cực khổ.
Do đó, nàng thật sự không quan tâm ai muốn hại mình cho lắm.
Có điều việc Tiểu Thất bị thương, hơn nữa còn là vì lao tới đỡ mũi tên cho mình khiến cho tâm trạng của nàng rất phức tạp, cảm thấy ân tình này thật sự không dễ trả
Còn cả lời nói giống thật mà là giả của Lạc Túc Phong, nói cái gì mà liệu nàng có thể hy sinh vì Tiếu Thất hay không, khiến nàng cảm thấy trong lòng mình dấy lên cảm giác là lạ!
Sau khi đi ra, nàng nhìn thấy9xe ngựa của mình, vẫn là chiếc xe ngựa không mái che đó
Nàng lặng lẽ xoa nhẹ trán mình, cảm thấy lòng mình rất mệt, nhìn bọn họ với vẻ “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”: “Nhân lúc gia nhập cung, các ngươi không thể đổi một chiếc xe ngựa cho gia hay sao?”
Để người ta nhìn thấy nàng ngồi trên chiếc xe ngựa không có mái che, mọi thứ tan hoang trống huơ trống hoắc trở về phủ Thái tử, vậy thì nàng mất mặt biết bao
Mà lúc tới cũng đã rất mất mặt rồi lắm rồi đấy! Đám hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, đến lúc này cũng xem như đã hiểu rõ
Thái tử là người vừa thích5ra vẻ lại vừa sĩ diện, nhưng lúc này bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ đành mở miệng nói: “Chúng nô tài biết sai, lần sau chúng nổ tài nhất định sẽ chú ý!” Lạc Tử Dạ cũng chỉ có thể leo lên xe ngựa trong sự buồn bực.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, một trận gió đột nhiên thổi tới khiến cho cả người nàng sảng khoái
Nàng ngoái đầu lại nhìn liền thầy Võ Tu Hoàng đứng ở cách đó không xa.
Vẻ mặt của người đó rất nghiêm túc, nhìn hoàn toàn khác với lúc nàng dự định tiến cung.
Nhìn qua chính là bộ dạng muốn gây chuyện! Nàng nhướng mày nhìn sang, hỏi ông ta với3giọng không mấy dễ nghe: “Không biết hiện giờ Võ thần đại nhân chặn ở đây là muốn làm gì?” Nhìn bộ dạng muốn kiếm chuyện của người ta, tâm trạng của Lạc Tử Dạ đương nhiên khó mà tốt lên được, thế nên giọng nói cũng không thể nào vui vẻ
Sau khi nàng hỏi ra lời này, Võ Tu Hoàng liền nói thẳng: “Có phải quyển sổ ghi chép ở trong tay ngươi không?” Ông ta vừa hỏi vậy, Lạc Tử Dạ liền ngây người
Trong lòng nàng đương nhiên biết rõ quyển ghi chép mà ông ta nói đến là gì
Khi đó Vân thừa tướng có nói với nàng rằng quyển ghi chép đó rất quan trọng, Hoàng đế rất muốn có và cũng rất xem trọng nó, Võ thần đại nhân cũng rất muốn có
Để đề phòng xảy ra bất ngờ, nàng vẫn luôn mang theo vật đó bên người!