*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đầu Diễm Liệt còn bị cắm sừng!”.
Nói tới đây, Diễm Liệt suýt chút nữa thì rơi nước mắt đau lòng.
Thật ra thì trên thực tế, những người trong kinh thành đều không dám tùy tiện bàn tán về phủ Nhiếp chính vương bọn họ
Thế nhưng không biết có phải những chuyện đã xảy ra lần này khiến cho người trong kinh thành cảm thấy đáng để nói đến hay không, thế là một lời truyền đi khắp nơi, trở thành bí mật được công khai.
Đợi đến khi bí mật được công khai này được truyền đến tại mình, toàn bộ người của đội hộ vệ Vương Kỵ đều biết hết.
Hơn nữa, sau rất nhiều ngày phải chịu ánh nhìn đồng cảm từ mọi người, hắn thật sự không thể kìm nén được sự tò mò ở trong3lòng
Thế là hắn đi tra hỏi một hồi mới biết đã xảy ra chuyện gì! Nhưng biết rồi không bằng chẳng biết, thật sự.
“Ấy…” Lạc Tử Dạ nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên cảm thán một câu, “Ngươi cũng là một người có số khổ” Diêm Liệt: “.” Lời này là ý gì, cũng là người có số khổ? Không phải chỉ một mình hắn có số khổ thôi sao?
Lạc Tử Dạ lại liếc nhìn hắn, nhìn vẻ mặt đau buồn của hắn, cũng không biết là xuất phát từ sự đồng cảm hay từ điều gì mà nàng mở miệng nói: “Như vậy đi, sau khi gia trở về sẽ thương lượng một chút với Vân Tiêu Náo, xem nàng ta có đồng ý hay không? Nếu như nàng ta đồng ý, chúng ta sẽ làm0như vậy, hoặc là trước tiên cứ tổ chức hôn lễ cho các ngươi
Nhưng nếu như nàng ấy không đồng ý thì hết cách rồi, ta cũng không thể ép con gái người ta sống trong nhà người được đúng chứ?”
Mặc dù không hứa hẹn chắc chắn sẽ bảo Vân Tiêu Náo đến đó sống, nhưng Lạc Tử Dạ cũng đã tỏ rõ bằng lòng giúp hắn
Diêm Liệt tỏ vẻ rất hài lòng, lập tức gật đầu, mở miệng nói: “Được rồi, đa tạ Thái tử! Vậy thuộc hạ xin lui xuống trước!” Hắn cũng không biết tại sao cuộc đời của mình lại bi đát như vậy.
Chờ hắn đi ra ngoài, Nhiếp chính vương điện hạ quét nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Diễm Liệt cũng là một người có số khổ, còn ai là người có số5khổ nữa?” Giọng nói này có lực áp bức rất lớn, tính uy hiếp cũng rất mạnh.
Thật ra thì Lạc Tử Dạ rất muốn nói là mình có số khổ, bởi vì quả thật bị Phượng Vô Trù để mắt tới, có thể không khổ sao? Những lời này chỉ lướt qua trong đầu, nàng thật sự không có lá gan nói ra
Thế là nàng vội thay đổi chủ đề, thuận miệng nói: “Gia là nói Doanh Tần ấy, Doanh Tần có khuôn mặt xinh đẹp như hoa nhưng lại phải lưu lạc chốn thanh lâu, đây đúng là số khổ mà!”
Nàng vốn tưởng rằng sau khi mình bịa đặt như vậy sẽ có thể khiến cho hắn bình tĩnh trở lại, không tiếp tục làm khó nàng nữa
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi Nhiếp4chính vương điện hạ nghe xong lời này, vẻ mặt hắn không hề tốt hơn chút nào
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, cười lạnh một tiếng: “Ngươi lại nhớ đến hắn ta!”
Trong lời nói này có chút chua xót.
Khóe môi của Lạc Tử Dạ khẽ giật, nàng cười gượng gạo: “Cũng hơi hơi! Vậy..
vấn đề gia hỏi người lúc trước..” Nói sang chuyện khác mới là đạo lý của vương giả! Phượng Vô Trù im lặng một hồi
Hắn thấy sau khi nàng hỏi xong câu đó, trong tiếng cười gượng còn mang theo biểu cảm căng thẳng, rõ ràng là sợ bị mình nhìn thấu thân phận con gái của nàng
Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, đối mặt với nàng
Hai người cách nhau rất gần, đầu mũi gần như sắp chạm vào! Đồng tử thần bí của hắn9khóa chặt nàng, sau một hồi lâu, hắn trầm giọng nói: “Ngươi hy vọng câu trả lời như thế nào?” Khi hắn hỏi câu này, cảm giác áp bức trong mắt rất nặng khiến cho Lạc Tử Dạ cảm thấy hồi hộp
Dưới ánh nhìn chăm chú sâu xa, cường thể như vậy của hắn, nàng đột nhiên không dám đối mặt với hắn! Ánh mắt nàng xoay chuyển mấy lần, nói không nên lời: “Ngươi đang nói gì vậy, gì mà gia hy vọng với không hy vọng chứ, ưm…”