*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhân lúc này nàng nói sang chuyện khác, không cần tiếp tục dây dưa với hắn ở đây thì tốt hơn
Vì vậy nàng lập tức đổi chủ đề: “Ừm, gọi người vào đây là muốn nói rõ với người chuyện của Doanh Tần lúc đó!”
Nàng nói xong thì hắn lập tức im lặng, không nói gì, chờ nàng nói tiếp.
Nhưng đôi mắt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo hơn, hiển nhiên là chỉ cần nghe được hai chữ Doanh Tẩn từ trong miệng Lạc Tử Dạ cũng đủ khiển Nhiếp chính vương điện hạ tức giận
Hình ảnh lúc trước lại nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn, khiến cho hắn càng thêm tức giận, cắn lên cổ Lạc Tử Dạ một cái.
“Um…”
Lạc Tử Dạ vô thức kêu lên rồi lập tức che miệng mình lại
Trên mặt3nàng nóng bừng như lửa đốt, hận không thể lập tức đạp cho tên khốn này một cú, cho hắn bay thẳng lên trời
Phản ứng này của nàng khiến hắn hơi sửng sốt
Ngay sau đó, phản ứng cơ thể hắn càng mãnh liệt hơn
Nhưng hắn vẫn kiềm chế không nhúc nhích, trong lòng lại vui vẻ cười lớn
Rõ ràng là cô gái này đã có phản ứng với hắn rồi! Nghe tiếng cười của hắn, mặt Lạc Tử Dạ vốn đó lại càng đỏ hơn
Trong lòng nàng vô cùng tức tối, giọng nói cũng khó chịu hơn: “Phượng Vô Trù, rốt cuộc ngươi muốn nghe ta nói nữa không? Không nghe thì cút!”
Mẹ nó, lúc thì thế nọ lúc thì thế kia, rốt cuộc có thể nói chuyện đàng hoàng được nữa không.
Nàng vừa dứt lời, đôi0mắt của hắn lại dấy lên sự tức giận
Nàng hét lên không chút khách sáo như vậy, còn bảo hắn cút đi khiến hắn nổi cáu
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã kiềm chế lại, dù sao nàng cũng chỉ thẹn quá hóa giận mà thôi.
Không biết hắn đã vì nàng mà cố kiềm chế sự tức giận biết bao nhiêu lần, dù sao cũng không kém lần này.
Hắn gằn giọng: “Ngươi nói đi, Cô nghe!”
Giọng nói của hắn vừa dứt thì hắn cũng không chạm vào nàng nữa
Lạc Tử Dạ cau mày, trong lòng khó xử, nàng cắn cắn môi rồi nói: “Lúc đó người đi vào cũng nghe được những lời gia nói với Doanh Tần rồi
Thật ra thì nhớ” đó chỉ là tình cảm giữa bạn bè thôi, không giống như những gì người5đang nghĩ đâu, cũng không có gì mà trăng sáng chiếu hay kênh rạch gì cả! Hơn nữa là lúc đó hắn kéo gia, gia chỉ định giật ra thôi, hoàn toàn không có lỗi lôi kéo kéo như ngươi nói!”
Lạc Tử Dạ thật sự cảm thấy mình rất oan ức.
Nàng vừa nói xong, dường như hắn dừng lại một lúc
Đôi mắt ma quỷ vốn đang ẩn chứa tức giận và lạnh lẽo bỗng chốc biến mất, hắn đột nhiên cúi đầu nhìn nàng, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Vì vậy, Lạc Tử Dạ, ngươi đang giải thích với cô sao?”
Hẳn hoàn toàn không quan tâm đến lời nàng nói là thật hay giả
Cũng không thèm bàn về việc một người dễ bị cái đẹp mê hoặc như nàng rốt cuộc có suy nghĩ4như vậy với Doanh Tần không
Chỉ riêng chuyện hiện tại nàng tình nguyện giải thích với hắn đã đủ khiến Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Sắc mặt Lạc Tử Dạ cứng đờ
Tại sao hắn lại hỏi như vậy? Ừm, sao tình hình hiện tại giống như đã biến thành hai người bọn họ yêu nhau rồi xảy ra một chút mâu thuẫn và hiểu lầm, cho nên nàng đang cố gắng giải thích cho hắn hiểu vậy? Cảm giác này không ổn lắm
Nàng còn đang nghĩ vậy thì hắn đột nhiên cúi đầu xuống, chiếm lấy đôi môi của nàng
Sự lạnh lẽo trong mắt hắn đã biến mất, giọng nói càng êm ái hơn
Âm thanh từ tính quyến rũ nhẹ nhàng vang lên lần nữa: “Vì vậy, người đang giải9thích vì không muốn Cô hiểu lầm? Vì ngươi cũng..
quan tâm đến suy nghĩ của Cô?”