*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn thong dong đưa tay đỡ cằm, vẻ mặt như cười kia yêu mẹ diễm lệ, cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm
Giọng nói mị hoặc nhẹ nhàng vang lên: “Nếu hắn ta đã coi trọng ta như vậy, coi ta là chó sói, vậy thì đương nhiên là chó sói dám chạy tới đại mạc không thể nào là loài sói mà hắn ta có thể tùy tiện chọc vào, ngươi nói xem?”
Nói đến đây, Thanh Thành gật đầu
Gã nhìn về phía lều của Phượng Vô Trù một cái, sau đó hỏi: “Công tử, vậy tiếp theo chúng ta?”
Bên trong lều đã không còn động tĩnh gì truyền đến, có vẻ hai người kia đã nghỉ ngơi
Lúc này, trời cũng đã tối hẳn, cho nên công tử tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có tác dụng gì
Như vậy,3nếu định ngăn cản những kẻ được Minh Dận Thanh phải ra ngoài, thuận tiện tìm một nơi thích hợp để công tử trút giận thì hơn
Bây giờ công tử qua đó cũng rất đúng lúc.
Doanh Tẩn nghe gã hỏi vậy thì nhìn lướt qua hướng lều trại
Hắn cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sớm muộn gì Tiểu Dạ Nhi cũng sẽ biết ai mới thật sự là người đàn ông thích hợp với y! Kẻ như Phượng Vô Trù, tuổi tác đã cao rồi, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bại lộ khuyết điểm của việc lớn tuổi
Ta có kiên nhẫn, chờ đợi đến khi Tiểu Dạ Nhi phát hiện ra chỗ thiếu sót của Phượng Vô Trù!”
Nói thì như vậy nhưng Thanh Thành có thể nghe thấy sự ghen tỵ trong lời nói của công0tử nhà mình, còn cả thái độ cực kỳ khó chịu, không vui vẻ gì kia nữa
Gã sờ mũi một cái, nhìn Doanh Tẩn nhanh chóng đeo mặt nạ rời đi rồi lập tức cất bước đi theo công tử!
Chưa đi được mấy bước, sau lưng bọn họ bỗng nhiên truyền tới một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng
Giọng nói ấy giống như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, khiến người ta thấy như dương liễu đung đưa, khe suối nhỏ yên bình lặng lẽ chảy
Người nọ dường như trời sinh đã mang theo một loại hơi thở ôn hòa thuộc về thiên nhiên, khiến người khác cảm thấy thoải mái
Hắn ta nhẹ nhàng mở miệng nói: “Các hạ dừng bước!”
Hắn ta vừa dứt lời, Doanh Tần ở phía trước dừng bước
Thế nhưng hắn cũng không quay đầu lại5mà cứ đứng tại chỗ như vậy, chờ Hiên Thương Mặc Trần nói tiếp
Hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Các hạ có lời gì thì cứ nói đi, đừng ngại! Nhưng tại hạ cũng không nhất định sẽ trả lời!”
Hắn có thái độ khách khí như vậy cũng chỉ là bởi vì ngày trước mình bị trọng thương, người phía sau mình từng phải người đưa thuốc tới.
Doanh Tần vừa nói vậy, Hiến Thương Mặc Trần lại cười yếu ớt một tiếng
Hắn ta chậm rãi đi tới bên cạnh Doanh Tần, hai người đứng sóng vai
Chỉ có điều, cả hai đều cao trên một mét tám mươi lăm, chênh lệch không nhiều nên cứ đứng như vậy khí phách của hai bên cũng không có ai vượt trội hơn ai.
Ngược lại bọn họ còn áp chế lẫn nhau, thế nhưng hết lần4này đến lần khác lại mang phong độ không thể bị đối phương án chế
Hiến Thương Mặc Trần cười trừ, ôn tồn mở miệng: “Cũng không có lời gì muốn nói, chẳng qua là bản vương tò mò về thân phận của các hạ
Nhưng bản vương cũng biết chắc các hạ sẽ không trả lời vấn đề này! Như vậy đi, bản vương đổi một vấn đề khác
Lần này các hạ tới hoàn toàn là vì Lạc Tử Dạ đúng không? Nếu Lạc Tử Dạ không đến, các hạ sẽ tới chứ?”
Thân phận thực sự của Doanh Tần, trước mắt ngoài bản thân Doanh Tần ra chỉ sợ cũng chỉ có Phượng Vô Trù biết
Nếu tới bây giờ hắn vẫn ẩn giấu tốt như vậy, đương nhiên không thể nào dễ dàng nói cho mình biết như vậy được
Thể thì, không9bằng hỏi thử vấn đề phía sau thì hơn.
Hắn ta vừa hỏi ra câu này, Doanh Tần lập tức khẽ cười một tiếng, cũng không quay đầu mà trả lời cực kỳ dứt khoát: “Cho dù Tiểu Dạ Nhi không đến thì ta vẫn đến!” Hắn ở lại Thiên Diệu, một phần nguyên nhân là do không muốn quay lại quốc thổ của mình
Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là tất cả thể lực trên khắp đại lục phần lớn đều tập trung ở Thiên Diệu