*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người khác đều hết sức tán thành.
Đúng lúc này, trước cửa lều của Nhiếp chính vương điện hạ.
Nhiếp chính vương điện hạ trung gương mặt lạnh nhạt, bình tĩnh từ bên trong đi ra
Mộc Tịch Nghiêu vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, nàng không biết rốt cuộc sư huynh đã đắc tội với người nào, làm cho nàng không chỉ dính vào chuyện này mà còn suýt bị chết cháy cùng huynh ấy
Có điều, khi nàng nhìn thấy mấy người cầm cung tên ở trên cao, trong đó còn có một vài người khá quen mắt thì nàng liền hiểu ra.
Nàng gần như run rẩy cả người, mở miệng nói: “Sư huynh, xem ra tính tình của chị dâu” cũng xấu y như huynh! Ta quyết định rồi, sau này ta sẽ không bao giờ gặp huynh một mình nữa!”
Những người3đó đúng là người của Thần Cơ doanh
Rất hiển nhiên, sau này nàng không thể một mình đi gặp mặt sư huynh nữa
Chuyện xảy ra hôm nay vẫn còn khá tốt đó, nếu như ngày nào đó lửa mạnh tới mức khiến nàng chết cháy luôn thì nàng nên làm sao đây
Nhiếp chính vương điện hạ nghe nàng nói xong liền nhíu mày lại, vùng giữa hai hàng lông mày lập tức xuất hiện nếp nhăn
Hiển nhiên, hắn không quá đồng tình với cách thức xử lý và hành vi khiêu khích mình của Lạc Tử Dạ! Thế nhưng sau khi hít một hơi thật sâu thì đôi mắt ma quỷ của hắn liền trở nên sâu thẳm hơn, trong lòng biết đại khái là cô gái này đang ghen
Nhưng hành vi không cho cơ hội giải thích, đồng thời trực tiếp châm0lửa như thế này thật là…
Hắn thấp giọng mắng một tiếng: “Chết tiệt!” Thế nhưng Nhiếp chính vương điện hạ chợt nghĩ tới việc mình cũng không cho Lạc Tử Dạ bất kỳ cơ hội giải thích nào về chuyện của Doanh Tần
Có điều là lần này hoàn toàn khác! Điểm khác biệt lớn nhất là khi hắn ghen, hắn không nỡ ra tay dạy bảo người con gái hắn yêu mà chỉ dạy dỗ Doanh Tần thôi.
Lạc Tử Dạ đang nói cho hắn biết rằng nàng không vui, vì thế nên định thiếu chết cả hắn và Tịch Nghiêu luôn, hoàn toàn không thèm để ý tới tình nghĩa với hắn!
Trong lúc Nhiếp chính vương điện hạ đang suy nghĩ, đôi con người của hắn hiện lên ánh sáng màu vàng chói lọi
Hắn không để ý tình cảnh ở trước cửa cũng5như không quan tâm những người đang cứu hỏa
Ngay cả khi Diệm Liệt đi đến hỏi hắn nên xử lý những kẻ dám liều lĩnh châm lửa kia như thế nào thì Nhiếp chính vương điện hạ cũng không hé môi.
Hắn chắp tay, ra vẻ uy nghiêm và cao cao tại thượng đi về phía lều của Lạc Tử Dạ.
***
Ngay giờ phút này, kẻ chủ mưu, chỉ thị, chế tác hành động và đạo diễn chấp hành việc phóng hỏa – Lạc Tử Dạ đang đi ra ngoài dạo phố với tâm trạng không được vui cho lắm
Thật ra thì Thượng Quan Ngự đã bí mật bố trí vài thứ ở trên phố để đối phó với âm mưu của các vương gia
Đáp Đáp đi sau lưng Lạc Tử Dạ vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó liền cảm thấy run sợ4trong lòng, nàng ta lên tiếng hỏi Lạc Tử Dạ: “Thái tử, chúng ta..
Khụ khụ, chúng ta khiêu khích Nhiếp chính vương điện hạ như vậy, đến cuối cùng..
có thể nào, ôi…”
“Ai khiêu khích hắn?” Lạc Tử Dạ liếc nhìn nàng ta, nét mặt nàng rất bình tĩnh, cây quạt trên tay phe phẩy vô cùng thoải mái
Lộ Nhi nói: “Ngài đã cho người đốt lều rồi, thể còn không phải là khiêu khích à?” Nói thật ra thì nàng đang cảm thấy câm nín
Lúc ấy nàng thấy Lạc Tử Dạ trở về với vẻ mặt không ổn lắm, ngài ấy không những không hề nhiều lời mà còn trực tiếp ra lệnh cho Tiêu Sơ Cuồng bắn thứ kia vào trong đó, sau đó lại tập hợp mọi người đốt mũi tên lên
Khi ấy, nội tâm của Tiêu Sơ Cuồng gần như9sụp đổ, vẻ mặt của hắn cũng hiện lên nét sợ hãi
Hắn lo lắng rằng cái mạng nhỏ của mình sẽ cùng chung số phận với những mũi tên lửa này, cùng nhau bay đi!
Thế nhưng đến cuối cùng, vì hắn thấy Thái tử kiên trì nên đành cắn răng, dùng hết can đảm để qua đó