*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đặc biệt là đối phương không chỉ cho nàng thấy lập trường của mình là nàng mà còn cảnh cáo Long Ngạo Địch phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm nữa
Hiện giờ trong đầu Lạc Tử Dạ đang có một dấu chấm hỏi khổng lồ, chẳng lẽ hôm nay tên này uống lộn thuốc ư?
Long Ngạo Địch cũng khó có thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn hai người
Lúc này Lạc Tử Dạ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nàng không dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hiến Thương Mặc Trần nữa mà quay sang cảnh cáo Long Ngạo Địch: “Long tướng quân, người nghe thấy chưa? Bản Thái tử cũng khuyên ngươi một câu, làm việc gì cũng nên cân nhắc trước một chút!” “Ồ, ở đây náo nhiệt thế! Đây chẳng phải là vị Thái tử Thiên Diệu3mà đi đến đâu là tin tức ở đó củay có giá trị tận mười nghìn lượng bạc sao?” Giọng nói chứa một ít châm chọc truyền đến
Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng
Người đến là Vương gia của một bộ tộc ở đại mạc, nàng đã gặp đối phương trong buổi diễn tập quân sự hôm qua
Chẳng qua là khi ấy toàn bộ Vương gia của những bộ tộc đại mạc đều bị Gia Trác Phong chiếm hết ánh sáng nên nàng không có chú ý tới tên của đối phương.
Sau khi nàng nhìn thấy cũng như biết được thân phận của đối phương xong, tất nhiên là nàng cũng biết đối phương đã phải bỏ tiền ra mới tìm được minh.
Nàng lập tức khiêm tốn cười trừ, chắp tay lên tiếng: “Tất nhiên, tất nhiên! Bản Thái tử không chỉ có giá trị cao0mà thân phận còn cao quý nữa, tất nhiên là tin tức có giá không rẻ rồi! Khiến cho các vương gia tốn kém rồi, thật là thất lễ, thất lễ quá.” Nàng vừa dứt lời thì không chỉ sắc mặt của những vương gia đại mạc đi theo vị Vương gia kia đến đây thay đổi mà cả sắc mặt của Hiến Thương Mặc Trần và Long Ngạo Địch cũng trở nên mất tự nhiên.
“Hừ! Tiểu vương tin tưởng chuyên Thái tử Thiên Diệu có giá trị, bằng không thì Thái tử sẽ không gan dạ tới mức phóng hỏa đốt lều trại của Nhiếp chính vương điện hạ của quý quốc như vậy
Không biết rằng Thái tử Thiên Diệu sẽ xử lý việc này như thế nào, dù sao thì trong thiên hạ này, không ai không biết tính tình và thực lực của Nhiếp chính vương điện hạ5quý quốc là mạnh mẽ ngang nhau!” Lời nói của người kia có phần hả hê.
Hẳn làm như mình đã nhìn thấy Lạc Tử Dạ gặp xui xẻo rồi vậy, cũng vì thế nên sâu trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ
Sao hắn lại không vui cơ chứ? Đang yên đang lành đột nhiên tốn mười nghìn lượng bạc, đó không phải là một con số nhỏ đâu! Tất nhiên là hắn thấy vui vì người làm cho mình tốn kém nhiều như thể gặp phải sự dạy dỗ của Phượng Vô Trù rồi
Hắn ta vừa nói xong là Lạc Tử Dạ lập tức đáp lại: “Chuyện này không phiền các hạ quan tâm! Các hạ nói y như là hiểu rõ tính tình của Phượng Vô Trù lắm vậy, chẳng lẽ các hạ cũng muốn được chỉ dạy một chút về tính nết của hắn ta? Nếu các4hạ thật sự muốn thì bản Thái tử không ngại giúp các hạ một tay đâu!”
Đối phương nghe nàng nói thế liền sửng sốt.
Tuy rằng quan hệ giữa Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ lúc diễn tập quân sự có vẻ không tầm thường, thế nhưng khi hắn đi ra phố tìm Lạc Tử Dạ thì nghe thấy thuộc hạ của mình báo lại rằng Phượng Vô Trù vô cùng tức giận vì chuyện này, hắn ta còn tự mình đi tìm y nữa
Ngay cả bản thân Lạc Tử Dạ còn khó đảm bảo mà vẫn dám dùng Phượng Vô Trù để uy hiếp hắn ư?
Có phải Lạc Tử Dạ đã điên rồi không? “Thế nào? Không tin à?” Đuôi lông mày của Lạc Tử Dạ nhiễm ý cười, nét mặt có phần giễu cợt, đồng thời còn chứa một tia khiêu khích.
Hắn nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy máu9nóng dâng lên đầu, cười lạnh nói: “Nếu Thái tử thật sự có khả năng ấy thì tiểu vương – Kha Mục Thanh, cũng muốn được học hỏi một chút!” Bây giờ Phượng Vô Trù đã tức giận với Lạc Tử Dạ đến vậy rồi, hắn không tin Lạc Tử Dạ còn có thể bảo Phượng Vô Trù đối phó mình được nữa.