*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lẽ nào hắn đã vô tình đắc tội với người không nên đắc tội?
“Là…” Diêm Liệt đáp lời
Hắn nhướng mày nhìn Lạc Tử Dạ, lại liếc nhìn Võ Hạng Dương rồi mới nói tiếp: “Là Võ Tu Hoàng! Người đưa tin nói hình như đối phương đến vì Thái tử!” Hắn vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ chợt trở nên lạnh lẽo.
Tiếp đó, lại có một người mặc trang phục Ngự Lâm quân đi tới
Sau khi đi tới trước mặt mọi người, hắn nhìn thoáng qua những người có mặt ở đây rồi lập tức quỳ xuống bẩm báo: “Khởi bẩm Nhiếp chính vương điện hạ, khởi bẩm Thái tử điện hạ! Bệ hạ có chỉ, trong quần chúng ta có khách quý3tới thăm, mời Nhiếp chính vương điện hạ lập tức trở về! Bệ hạ cũng nói thêm, bây giờ Thái tử điện hạ không cần trở về ngay mà cứ tiếp tục đi dạo cùng các vị vương gia, buổi chiều trở về cũng được!”
Sau khi hắn bẩm báo xong, Phượng Vô Trù khẽ nhướng hàng lông mày rậm, vùng trán giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ tàn bạo và sát ý khát máu
Đương nhiên hắn sẽ không bao giờ quên những “chuyện tốt” trước kia Võ Tu Hoàng đã làm với Lạc Tử Dạ, hơn nữa những ký ức ấy vẫn còn mới mẻ đấy.
Nhưng dù sao đối phương cũng là Võ thần đại nhân đứng đầu thiên hạ, và cũng là Hoàng đế Long Chiêu, mấy0ngày nay mình bảo thuộc hạ đi điều tra tung tích của ông ta, nhưng lần nào tới lúc sắp tìm được đối phương thì đối phương cũng lấn mất hoặc dứt khoát chạy trốn mất tiêu.
Vậy mà bây giờ đối phương lại dám chủ động tìm tới cửa
Đối với Nhiếp chính vương điện hạ, đây dĩ nhiên là cơ hội tốt nhất để thanh toán tất cả nợ cũ nợ mới
Thế nhưng ông ta sớm không tới muộn không tới lại cố tình tới vào lúc này
Chỉ cần là người có đầu óc thì không cần nghĩ cũng biết hôm nay có người bày thiên la địa võng định đối phó với Lạc Tử Dạ.
Nếu bây giờ mình rời đi thì chẳng khác nào trúng kế điệu hổ ly5sơn của đối phương
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ đã lên tiếng: “Vậy thì người về trước đi, dù sao đây cũng là thành chỉ của phụ hoàng
Gia muốn chỉnh lão già vô sỉ Võ Tu Hoàng kia từ lâu rồi, ngươi giúp gia xả giận cũng tốt!” Nàng cũng biết tình thể hôm nay rất nguy hiểm đáng sợ
Nhưng sau khi Lạc Tử Dạ biết người nói rằng mười năm trước đã từng gặp nàng cũng chính là người nằm vùng bên cạnh nàng, kỳ thật nàng không quá lo lắng nữa
Nhất là Hiến Thương Mặc Trần đã nói hôm nay hắn không tính kế nàng.
Hiến Thương Mặc Trần không ra tay, vậy thì cho dù hôm nay tình hình có nguy hiểm, Lạc Tử4Dạ cũng không áp lực cho lắm
Vả lại còn có Doanh Tần ở đây nữa
Nàng vừa dứt lời, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức cụp mắt nhìn xuống
Hắn rất cao, vì vậy lúc hắn muốn nhìn nàng phải cụp mắt cúi đầu
Đôi mắt ma quỷ khóa chặt trên người nàng, hắn hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
Câu này có ý hỏi nàng, nếu hắn không ở đây thì nàng có chắc là có thể ứng phó với những nguy hiểm ngày hôm nay hay không.
“Chắc chắn mà…” Tuy Lạc Tử Dạ thích làm màu, nhưng nàng không phải là người cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không phải người tự tin đến mức tự phụ
Vì vậy nàng đáp lời, “Ta cảm thấy chuyện không có gì to tát
Nhưng mà nếu xảy9ra chuyện thì người sẽ nhanh chóng đến giúp, có phải không? Ngươi cứ về trước đi!”
Nàng bảo Phượng Vô Trù về trước bởi vì lần trước nàng giao đấu với Võ Tu Hoàng, cuốn sổ ghi chép bị xé rách thành hai nửa
Cho nên từ đó về sau, để tránh bị đối phương bắt được mỗi khi ra ngoài, nàng không đem theo quyển sổ ghi chép này trên người nữa.
Nếu Phượng Vô Trù không trở về, ở quận doanh không ai là đối thủ của Võ Tu Hoàng
Trong hoàn cảnh này, ông ta muốn làm gì thì làm, chẳng cần kiêng nể gì cả
Giả sử ông ta lục tìm sổ ghi chép của mình rồi lấy mất thì phải làm sao đây? Lúc này phụ hoàng của nàng – người chỉ mong nàng chết – còn đặc biệt truyền lệnh không cho nàng trở về
Vì thế mà bây giờ nàng chỉ mong Phượng Vô Trù về trước.
Nàng nói như vậy đã tỏ ý tin tưởng hắn, tin rằng một khi tình hình mất kiểm soát, nàng hy vọng hắn tới cứu nàng kịp thời
Đồng thời, nàng cũng đang bày tỏ rằng vào lúc bản thân gặp nguy hiểm, nàng sẵn lòng dựa dẫm vào hắn
Tất nhiên là điều này làm cho Nhiếp chính vương điện hạ vô cùng vui vẻ
Hắn khẽ vuốt cằm, xoay người tại chỗ, áo bào lộng lẫy lướt qua, mái tóc đen nhánh lòa xòa tung bay
Hắn cầm sáo ngọc đen trên tay, chắp tay rời đi
Vừa đi được vài bước hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu cảnh cáo: “Cô có thể về trước
Thế nhưng Lạc Tử Dạ này, tốt nhất là người một vừa hai phải thôi, Cô không muốn ngươi ép Cô phải lập tức phái người dùng xích sắt trói ngươi lại rồi kéo về lều của Cô đâu!” Khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ run lên..
Nàng gật đầu lia lịa: “Ta hiểu..
hiểu rồi!” Nếu nàng thật sự bị hắn kéo về thì còn gì là thể diện nữa! Nếu vậy thì nàng có muốn giữ chút mặt mũi cũng hoàn toàn không được, không biết là mất mặt đến mức nào nữa
“Hừ!” Hắn khẽ hừ một tiếng rồi sải bước rời đi
Trong cả quá trình đó, Doanh Tần vẫn luôn im lặng, có thể nói là hắn đang hạn chế cảm giác tồn tại của bản thân
Hắn quá hiểu tình địch của mình, nếu lúc này hắn không lên tiếng giống như không có mặt ở đây thì tình địch mới có thể rời đi.
Nếu mình vội vàng mở miệng thì đối phương sẽ không đi đâu hết.
Như vậy sẽ đánh mất cơ hội tốt được ở chung với Tiểu Dạ Nhi mà không có tên Phượng Vô Trù đáng ghét ở đây
Vì lẽ đó, khóe môi xinh đẹp của hắn hơi nhếch lên, cho tới khi đối phương đã đi xa rồi hắn mới nghiêng đầu nhìn sang Lạc Tử Dạ, định mở miệng
Hắn khẽ mỉm cười, giọng nói cuốn hút thong thả vang lên: “Tiểu Dạ Nhi, hắn ta không ở đây, nhưng chẳng phải là vẫn còn có ta sao? Ngươi yên tâm đi, kẻ nào muốn giết người thì phải bước qua xác của vi phu trước đã!” Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy: “Ngươi có thể đổi lại cách xưng hô được không?”
Vi phu? Vi phu? Hắn còn gọi đến nghiện luôn! Doanh Tần khẽ nhướng đuôi lông mày, mặc dù giọng điệu vẫn cuốn hút êm tai nhưng bên trong lại lơ đễnh toát ra vẻ lạnh lùng và cương quyết
Hắn cất cao giọng nói: “Không thể!” “Được rồi! Cho dù ngươi không chịu đổi cách xưng hô, nhưng người nhất định phải khiến cho chúng ta giống như có gian tình như thế à? Ít nhất thì ngươi cũng phải tự xưng là vị thế chứ! Ông đây mới là công” đấy!” Lạc Tử Dạ nói một tràng, sắc mặt không tốt lắm
Doanh Tần hơi khựng lại, chợt cảm thấy dở khóc dở cười.
Những người khác cứ liên tục nhìn Doanh Tần bằng ánh mắt lạ lùng
Bọn họ thật sự không hiểu nổi tại sao tên này và Phượng Vô Trù lại có thể đồng tính một cách tự nhiên như thế.
Nhưng Hiền Thương Mặc Trần lại khác, lúc này ánh mắt hắn hơi nặng nề
Hắn còn đáng thương hơn cả Doanh Tần, bởi vì dường như hắn không thể bày tỏ bất cứ điều gì
Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn chợt sửng sốt! Hắn không thể bày tỏ bất cứ điều gì, nhưng hắn muốn bày tỏ điều gì đây?
Sau khi oán giận Doanh Tần xong, Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn viên quan kia: “Ổ, gia đã giết người lại còn coi thường ngươi hả, vậy người định làm gì? Ngươi muốn bắt gia hả?”