*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó hắn mới cho người bắn cung, như vậy chẳng phải là có thể kéo dài thêm không ít thời gian hay sao? Nhưng không ngờ nàng vừa nói xong, Long Ngạo Địch bên kia còn chưa có phản ứng gì, vậy mà ở cách chỗ nàng không xa, người đàn ông thọt kia đột nhiên hùng hắng ho, vẻ mặt khá bối rối
Lạc Tử Dạ nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn đám binh sĩ kia
Sau khi nghe nàng nói xong, vẻ mặt bọn họ không thay đổi chút nào, cũng không hề sợ hãi trước câu nói của nàng
Tim nàng đập thình thịch, lập tức hiểu ra điều gì đó
Nàng thì thầm hỏi người đàn ông kia: “Phụ hoàng cũng3tham dự vào chuyện này sao?” Vẻ mặt của người đàn ông đã hoàn toàn chứng tỏ hắn biết nội tình sự việc.
Nàng ngẫm lại thấy cũng đúng thôi, hơn năm nghìn binh lính không thể tự dưng nhảy ra được
Bọn họ đến đại mạc, binh sĩ hộ tống đều là thân tín của Hoàng đế, hoàn toàn không có khả năng có người lén lút trở lại điều động binh bính tới đây
Vậy thì đội quân trước mắt ở đâu ra?
Đáp án là gì, dường như không cần nói cũng biết
Nhất định là Hoàng đế trực tiếp tham dự vào chuyện này, hoặc là ngầm cho phép! Nếu không thì Long Ngạo Địch có quyền lực tới đâu cũng không thể1điều động nhiều binh lính như thế
Mặc dù Lạc Tử Dạ biết “ông bố hời” muốn lấy mạng nàng, nhưng sau khi đối phương thật sự làm ra chuyện này một cách tuyệt tình như thế, lại còn trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự, trong lòng nàng vẫn cảm thấy xót xa
Tuy người ta thường nói tình thân trong hoàng gia vốn mong manh, nhưng phụ hoàng của nàng cũng bạc bẽo quá đi! Nàng là con ruột của Lạc Túc Phong thật hả? Người đàn ông kia hơi khựng lại, cuối cùng khẽ gật đầu
Sau đó, Long Ngạo Địch đột nhiên lạnh lùng quát lớn: “Kỳ Vĩ! Ngươi thân là bề tôi của bệ hạ nhưng lại lâm trận phản3bội, như vậy phải chịu tội gì? Lúc này ngươi còn dám bàn luận sau lưng bệ hạ, xem ra không cần bắt người tới diện kiến bệ hạ, bản tướng quân cứ bắn chết người tại đây cho xong chuyện!”
Hắn biết lúc này không nên nói những lời vô ích, những hành vi của Kỳ Vĩ đã thật sự chọc hắn tức giận
Nếu không phải hắn đã sớm để phòng trường hợp Lạc Tử Dạ không nghe theo lời Kỳ Vĩ nên đã phải người mai phục ở cả hai cửa động thì có lẽ hôm nay đã để cho Lạc Tử Dạ chạy thoát rồi! Thân là tướng quân, đương nhiên hắn không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ3lâm trận phản bội!
Long Ngao Địch vừa dứt lời, người đàn ông què chân tên là Kỳ Vĩ kia lập tức cười lạnh rồi đáp lời: “Bề tội của bệ hạ ư? Nửa đời trước ta chinh chiến sa trường, lập nhiều chiến công hiển hách cho bệ hạ! Dù sao ta cũng là một Tướng quân nhị phẩm, khi ta bị thương nặng trong chiến tranh, triều đình cũng nên nhanh chóng hạ chỉ sắp xếp ổn thỏa cho ta mới phải
Nhưng quân đội đã làm cái gì? Chim bay đi hết, cung tốt vứt đi, ta không còn khả năng chiến đấu nên quân đội dứt khoát ném ta lại đại mạc này, mặc kệ ta tự sinh tự diệt
Đây9chính là những gì triều đình đã làm với ta, là những gì bệ hạ ban thưởng cho ta?”
Hắn vừa nói xong, Long Ngạo Địch đột nhiên nghẹn lời, trong chốc lát không biết nên đáp lại Kỳ Vĩ như thế nào? Quân đội Kỳ Vĩ đóng quân nhiều năm trước không thuộc quyền quản lý của hắn, và tới bây giờ nó vẫn chịu sự cai quản trực tiếp của Lạc Túc Phong
Vì vậy hắn cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng nếu như những gì Kỳ Vĩ vừa nói là sự thật, vậy thì hành động của triều đình thật sự quá tàn nhẫn!