*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn không tiếp tục nói nữa! Ngay từ lúc mới ra tay là hắn đã biết mình không phải là đối thủ của Phượng Vô Trù, thế nhưng hắn không ngờ rằng mình không chỉ không phải là đối thủ của đối phương mà thực lực giữa hai người còn chênh lệch nhiều đến thế, hắn hoàn toàn không có khả năng chống lại đối phương
Vậy nên lúc này hẳn không cần mở miệng nói những lời tự rước lấy nhục vào mình nữa! Hắn nằm yên trên mặt đất, nhìn giống như không thể bò dậy nổi trong khoảng thời gian ngắn sau đó
Hơn nữa, nếu như hắn không được chữa trị kịp thời thì nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Long Ngạo Địch thấy thế liền híp đôi mắt đỏ như máu của mình lại, hắn cũng không nghĩ tới việc Phượng Vô Trù lại3ra tay dứt khoát và tàn nhẫn đến thế! Hắn nhanh chóng cưỡi gió và thả người từ trên ngọn cây xuống! Sau khi rơi xuống đất, hắn lập tức khom lưng, dùng một tay đỡ Võ Hạng Dương đang nằm trên mặt đất dậy
Suy cho cùng thì bọn họ đều đi ra ngoài cùng với Võ Hạng Dương, hơn nữa, người của Phượng Vô Trù vừa mới bẩm báo rằng Võ Tu Hoàng cũng đến đây
Nếu hôm nay Võ Hạng Dương chết ở đây thì Võ Tu Hoàng chẳng những không để yên cho Phượng Vô Trù mà còn không chịu để yên cho đám “đồng bọn” như bọn họ! Thế nên, Võ Hạng Dương vẫn chưa thể chết được!
Long Ngạo Địch đỡ Võ Hạng Dương dậy rồi liếc nhìn phía sau lưng, lập tức có người từ sau lưng tiến lên đỡ lấy Võ Hạng Dương
Lúc này1Võ Hạng Dương đã sắp mất đi ý thức, ngay cả đứng cũng không vững nên đành mặc cho người bên cạnh đỡ lấy mình, còn mình thì dùng ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Phượng Vô Trù!
Phượng Vô Trù nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả liếc nhìn Võ Hạng Dương hắn cũng lười nhìn
Hắn hơi nhếch cằm lên, đồng thời nhìn về phía Long Ngạo Địch, cười lạnh rồi nói rằng: “Thế nào, ý của ngươi là người tính đánh giúp hắn ư? Chẳng lẽ người cho rằng Cô dạy dỗ hắn xong là người có thể bình an vô sự sống qua hôm nay?”
Hắn ra vẻ khinh thường như là không thèm đặt Long Ngạo Địch vào trong mắt mình vậy
Hắn nói rất rõ ràng, Võ Hạng Dương cần được dạy dỗ như thế nào thì Long Ngạo Địch cũng sẽ được dạy dỗ như3thế ấy!
Điều này làm cho Long Ngạo Địch lộ ra một chút tức giận
Hắn nhìn Phượng Vô Trù, dùng giọng nói lạnh như băng chậm rãi nói: “Đúng là những kẻ đầu đường xó chợ không thể nào có thực lực vượt qua Nhiếp chính vương điện hạ được! Ngay cả mạt tướng cũng không thể nắm chắc phần thắng
Có điều, Nhiếp chính vương điện hạ có nhận ra ngài đang đối mặt với chuyện gì không?”
Đi đôi với lời nói của hắn là hành động giơ cung tên lên thêm lần nữa của những binh lính đứng xung quanh bọn họ! Mũi tên nhắm ngay Phượng Vô Trù đang đứng giữa đường núi
Thật ra thì bọn họ đều cảm thấy hơi khẩn trương, dẫu sao người trong thiên hạ mấy năm qua đều cảm thấy Nhiếp chính vương điện hạ là sự tồn tại có thể sánh ngang3với thần tiên lẫn ma quỷ!
Vậy nên dù cho mũi tên của bọn họ đều đang nhắm về phía Nhiếp chính vương điện hạ như thế, nhưng mà trong lòng bọn họ đều đang rất sợ hãi! Ai nấy đều cảm thấy mình rõ ràng là đang tự tìm đường chết…
Thế nhưng sự sợ hãi ấy đã nhanh chóng bị nét mặt sắc bén của Long tướng quân và lòng trung thành mà bọn họ dành cho bệ hạ thay thế! Một mình Nhiếp chính vương điện hạ nắm lấy triều cường, đồng thời không thèm đặt bệ hạ trong mắt rất nhiều năm rồi, hành vi ấy có khác gì loạn thần tặc tử đâu
Vì bệ hạ và triều đình, dù cho trong lòng bọn họ có sợ hãi đến cỡ nào đi nữa thì hôm nay cũng phải nghe theo quân lệnh mà diệt trừ hắn!
Long Ngạo9Địch vừa dứt lời, vẻ mặt Phượng Vô Trù tỉnh bơ
Hắn hơi nhếch khóe môi lên, thế nhưng người bên ngoài không khó để nhận ra hắn đang tức giận khi nhìn thấy đôi con người ấy hiện lên ánh sáng vàng như muốn chiếu rọi xuyên màn đêm
Hắn dùng giọng nói mê hoặc, trầm thấp chậm rãi nói: “Cho nên, ngươi tình dùng bọn họ để đối phó với Cô à?”