*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Thành cũng lập tức ném cái que lúc nãy mình dùng để vẽ vời trên mặt đất cả buổi đi thật xa rồi vội vàng theo vào trong
Lúc bọn họ đi vào trong lều, sắc mặt Mân Việt không tốt cho lắm, thậm chí còn khá nặng nề
“Sao vậy?” Lạc Tử Dạ thấy sắc mặt hắn không tốt, trong lòng hơi căng thẳng
Mân Việt trầm giọng đáp: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, tình hình không lạc quan cho lắm! Doanh Tần vốn đang bị thương nặng chưa lành, lần này cổ độc lại bị đánh thức
Nếu thuộc hạ đoán không lầm, hẳn là khi đó hắn còn gắng sức dùng nội công!”
Lạc Tử Dạ gật đầu, nghe hắn nói vậy nàng cũng biết vấn đề khá nghiêm trọng
Nàng nói: “Đúng vậy! Khi đó, bởi vì cổ độc nên hắn vốn không thể dùng võ nhưng vẫn cố sử dụng nội lực ngăn cản mấy nghìn mũi tên, cuối cùng ngất xỉu vì mất sức!”
“Nếu không nhờ Vương kịp thời bảo vệ tâm mạch của hắn thì sợ là…” Lúc Mân Việt nói lời này, vẻ mặt cực kỳ nặng nề.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Dạ và nói: “Nếu chỉ vậy thôi thì với bản lĩnh của mình ta có thể giúp hắn tỉnh lại! Thế nhưng không chỉ có vậy, dạ dày của hắn cũng xảy ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, hiện tại đã biến chứng rồi, ta thật sự…”
“Lang băm chính là lang băm! Ngươi thật sự cái quái gì?” Thanh Thành lập tức1nổi giận đùng đùng, sau đó gào lên: “Ngươi không chữa được thì cứ nói thẳng chứ đừng ở đây nguyền rủa công tử nhà ta!” Mân Việt còn chưa nói hết câu nhưng Thanh Thành đã hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn.
Mân Việt cười lạnh lùng: “Với tình trạng hiện tại của công tử nhà ngươi, ta chỉ có thể nói rằng trên đời này, ngoài thần y Bách Lý Cẩn Thận ra thì không ai có thể cứu được hắn! Hoặc là phải tới đảo Thiên Lãng tìm hoa sen yêu, nếu không…”
Bởi vì dạ dày của Doanh Tần đã hư tổn lắm rồi, nếu còn xuất huyết một lần nữa mà không có hoa sen yêu thì không thể chữa trị được.
Đừng nói gì đến Man3Việt hắn, e là ngay cả Bách Lý Cẩn Thần tới cứu cũng phải dùng cách này! Tuy nhiên, có lẽ thần y…
Bách Lý Cẩn Thần? Lạc Tử Dạ lại nghe người khác nhắc đến cái tên Bách Lý Cẩn Thần một lần nữa
Ánh mắt nàng chợt đăm chiêu, cảm thấy có lẽ mình phải nghĩ cách tìm được vị thần y này
Không chỉ vì Doanh Tần mà còn vì Tiểu Minh Tử!
Tiểu Minh Tử cũng cần một người cực kỳ giỏi y thuật mới có cách chữa khỏi cánh tay của gã! Nhưng Bách Lý Cẩn Thần là đồ tôn của Võ Tu Hoàng, sao hắn có thể đến giúp bọn họ đây? Nghĩ tới đây, Lạc Tử Dạ cảm thấy hơi “nhức trứng”.
Sau một hồi im lặng, nàng đột3nhiên lên tiếng: “Vậy trước mắt ngươi có thể giúp hắn tỉnh lại không?”
Khi nói lời này, nàng nhìn Doanh Tần không chớp mắt
Lúc này, hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền, trên mặt vẫn còn đeo mặt nạ màu bạc che khuất nửa khuôn mặt có thể làm cho cả nam lẫn nữ chết mê chết mệt
Nhưng mặt nạ không che khuất bờ môi mỏng trắng bệch đã mất đi màu máu
Khóe môi hắn vẫn còn vương vết máu.
Màu máu đỏ tươi càng làm nổi bật bờ môi nhợt nhạt và mức độ bị thương nặng nề của hắn lúc này
Điều này khiến trái tim Lạc Tử Dạ như bị đâm một nhát
Nàng nhìn hắn, sau đó lập tức ngẩng phắt đầu như bị cái gì đó đánh trúng, không dám9nhìn hắn nữa
Lúc hai người mới gặp nhau, hắn quyến rũ mê hoặc như một bông hồng có gai, tuy hấp dẫn nhưng lại khiến kẻ khác không dám tới gần
Hắn đã từng rạng rỡ đến thế, nhưng vì nàng mà hắn trúng cổ độc, giờ lại thành ra thế này
Vì thế mà giờ đây trong lòng nàng cảm thấy hổ thẹn.