*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó chính là quốc vương Tây Vực, người đứng phía sau ông chính là Đạm Đài Dục Đường.
Đạm Đài Dục Đường chỉ đứng đó, hai tay giao nhau, nhưng đối với quốc vương Tây Vực mà nói thì động tác này cực kỳ thử thách sức chịu đựng và thể lực của người ta, quả thật không biết đã duy trì bao lâu, ngày hè nóng bức, có thể thấy quần áo của ông hầu như đã bị mồ hôi thấm ướt.
Trên mặt cũng đều là mồ hôi hột
Mà Đạm Đài Dục Đường mắt ẩn ánh lệ, đứng phía sau ông không nhúc nhích
Điều thú vị chính là, sau khi Võ Hạng Dương vội vã đi vào liền chắn trước người của nàng ở3chỗ cách hơn hai mươi mét, không nhúc nhích
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Dục Đường, nhìn vẻ mặt kia, đủ thấy giờ phút này nội tâm hắn đang hoạt động vô cùng phong phú!
Sau khi nàng nắm rõ tình huống trước mắt, liền nhíu mày quay đầu lại, nhìn thoáng qua người đứng gác ở bên cạnh, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành, sao quốc vương Tây Vực lại bị phạt đứng ở đây?”
Sau khi nàng hỏi, ánh mắt những binh lính canh gác kia nhìn Lạc Tử Dạ, toàn bộ đều truyền đạt đúng một ý, đó chính là Lạc Tử Dạ biết rõ còn cố hỏi! Bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm1vào Lạc Tử Dạ, không ai nói gì.
Ánh mắt thoạt nhìn giống như khiển trách nàng
Bởi vì do nàng mà người ta phải đứng ở trước cửa như vậy cả buổi, nàng lại còn không biết cái gì, thật sự là không biết hay là giả vờ không biết vậy? Bọn họ tỏ vẻ hết sức nghi ngờ! Khóe miệng Lạc Tử Dạ co lại, nhanh chóng hiểu ánh mắt của bọn họ, mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới gia?” Nàng thực sự nghi, có phải có liên quan đến việc nàng bị ám sát hay không
Dù sao chuyện này, Đạm Đài Dục Đường có tham gia, cho nên sau khi nhìn thấy quốc vương Tây Vực đến đây,3chuyện đầu tiên nàng muốn làm chính là chuyện này
Nhưng mà, nếu thật sự là như vậy, vì sao nàng đã hứa giúp Đạm Đài Dục Đường, mà nàng ấy không tìm nàng xin giúp lại cùng phụ vương mình đứng ở cửa? Đây không phải nhàn rỗi không chuyện gì làm, tự khiến bản thân chịu tội hay sao?
Một tên lính thấy ánh mắt Lạc Tử Dạ mơ hồ, vì vậy mở miệng nói: “Khởi bẩm Thái tử Thiên Diệu, bởi vì chuyện ngài bị ám sát, Hoàng đế bệ hạ quý quốc giận dữ, đêm qua quốc vương Tây Vực tới tạ tội nhưng mà Hoàng đế bệ hạ của quý quốc không chịu gặp ông ấy
Rất nhiều người đều suy đoán,3có thể quý quốc sẽ dấy binh đến Tây Vực, đương nhiên đây không phải tiểu nhân nói, mà là những người khác
Về phía quốc vương Tây Vực thì tối hôm qua đến giờ ông ấy vẫn giữ nguyên tư thế kia, không động đậy, nhúc nhích gì cả!”
Lạc Tử Dạ thầm giật mình, một người giữ tư thế khom lưng, đứng suốt cả đêm, đây là thử thách quái quỷ gì vậy? Nàng tự nhận thấy, nếu đổi lại là mình, nàng cũng sẽ cảm thấy rất cực nhọc, chứ nói gì đến đối phương còn là Hoàng để sống an nhàn sung sướng!
Lại có một tên lính nói tiếp: “Đêm hôm qua, vị công chúa kia hình như định đi tìm ngài
Nhưng9mà Hoàng đế bệ hạ quý quốc sai người đến nói, chuyện này là Tây Vực phạm phải sai lầm lớn, tìm ai cũng vô dụng! Vua nước Nhung chúng ta cũng bởi vì chuyện này nên đang tạ tội với Hoàng đế bệ hạ quý quốc
Vì dù sao chuyện này cũng xảy ra ở trong lãnh thổ nước Nhung chúng ta, chỉ khác là…”
Chỉ khác là, vua nước Nhung lúc này đang ở trong lều vải của Lạc Túc Phong, nhưng mà vua Tây Vực thì bị ngăn lại ở bên ngoài chịu phạt đứng! Ý của Lạc Túc Phong thể nào, hiển nhiên đã rõ.