*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lòng người dễ thay đổi, trong khoảng thời gian này, ta rốt cuộc cũng đã nhìn thấu! Thái tử thông minh hơn ta rất nhiều, chắc hẳn Thái tử cũng sớm nhìn thấu hơn ta nhỉ? Chẳng qua, Thái tử là người trong cuộc nên không tinh tường!”
“Đúng!” Lạc Tử Dạ thừa nhận, nàng đúng là người trong cuộc u mê.
Nhất là, nàng thích Phượng Vô Trù, cũng đang chuẩn bị tiếp nhận, nhưng mà sự quan tâm của nàng lúc này có lẽ không bằng đối phương
Mà bây giờ sự quan tâm quá mức của đối phương đã tạo áp lực rất lớn cho nàng, nàng đang lo mình không đáp lại được, lo mình không đảm nhận nối.
Vân Tiếu Náo nói tiếp: “Mặt trời ư, rất chói mắt, ngài3cũng không dám tùy tiện đi đón lấy thứ ánh sáng chói mắt này
Còn đám mây, thoạt nhìn lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, vì vậy lúc này ánh mắt của ngài đang nhìn về phía đám mây, nhìn về nơi có thể sẽ khiến ngài cảm thấy thoải mái
Thế nhưng, ngài có từng nghĩ xem, thứ ngài thích rốt cuộc là mặt trời hay là đám mây?”
Lạc Tử Dạ cảm thấy vấn đề Vân Tiêu Náo vừa mới hỏi có vẻ hơi sâu xa.
Nhưng mà nàng cũng nghe hiểu
Nàng cười cười, mở miệng nói: “Thật ra thì cho tới bây giờ, trong mắt ta không có đám mây nào
Cũng chỉ là lướt qua…” Sau khi nói đến đây, bỗng nhiên nàng chợt hiểu ra cái gì đó.
Đúng rồi,1trong mắt nàng trước giờ đều không có đám mây
Giống như là chuyện liên quan tới Phượng Vô Trù, cho dù nàng cảm thấy áp lực rất lớn nhưng nàng cũng không nghĩ đến việc cân nhắc về những người khác, chẳng qua là lúc này muốn thả lỏng một mình mà thôi.
Vậy nếu như, trong chuyện tình cảm này, trong mắt nàng chỉ có hắn.
Vậy tại sao nàng không nghĩ cách giải quyết vấn đề đang chen ngang giữa bọn họ, nghĩ cách quan tâm một chút, đáp lại nhiều một chút? Không phải là nàng cũng không định chọn người khác sao? Vậy tại sao không thể để tâm một chút đến người thích mình, mà mình cũng thích người đó
“Gia biết rồi!” Nàng cảm thấy một câu của3Vân Tiêu Náo đã làm người ta tỉnh mộng.
Lúc nàng nói xong ba chữ này, Vân Tiêu Náo cũng đã ăn hết hạt dưa trong tay
Cô nàng vỗ tay, phủi sạch vỏ vụn trên tay rồi nói tiếp: “Thái tử, không phải ta thiên vị người ngoài
Ngài để tâm đến chuyện này chút đi, người ta đều đau lòng vì người mình yêu không thích mình, thể mà ngài thì lo người mình thích quá coi trọng mình
Ngài nói xem ngài đây là có phúc mà không biết hưởng, hay là thế nào đây? Hay là ngài cảm thấy Nhiếp chính vương điện hạ đã không còn sức hấp dẫn, ngoại trừ ngài ra thì không có ai ngưỡng mộ hắn? Người để mắt tới hắn rất nhiều, ngài tự xem3mà lo liệu đi!” Cũng do nàng suy nghĩ nhiều, nàng cho rằng Thái tử còn có thể cân nhắc tới người khác, một người giống như đám mây khiến cho Thái tử thoải mái.
Vì vậy nàng mới tới đây khuyên giải một hồi, để cho Thái tử tự mình cân nhắc xem nên chọn mặt trời hay là chọn đám mây, chọn cái bản thân thích hơn, hay là cái khiến mình cảm thấy thoải mái
Nhưng nàng lại không nghĩ tới trong mắt Thái tử hoàn toàn không có đám mây, tùy ý lướt qua một cái, nói chung cũng là vì tình bạn bè.
Nếu đã nói như vậy thì ngài ấy còn có gì để do dự? Cần gì phải tự dằn vặt khiến tâm tình không tốt?
Cứ để9cho lửa tình thiêu đốt mãnh liệt đi
Ở chỗ này giày vò làm chi, cũng đâu rảnh rỗi gì
Nói xong những lời này, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi!
Lạc Tử Dạ hỏi nàng một câu: “Ngươi định đi đâu?”
“Luyện công đó! Mấy ngày nay ta cứ lôi Thượng Quan Băng ra dạy công phu cho ta, Thượng Quan Băng cũng nói từ chất của ta không tệ, nói không chừng chẳng mấy ngày nữa, ngài đã có thể trọng dụng ta rồi!” Lúc nói đến đây, Vân Tiếu Náo cười hì hì
Ở chung với Thái tử lâu rồi, nàng cũng biết Thái tử không phải là người kiêu ngạo gì, cho nên nàng nói chuyện khá tùy ý.