*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì vậy, trong khu vương trường này bắt đầu trở nên im ắng, chỉ còn lại âm thanh do một con chim là Quả Quả ăn cái gì đó ở bên cạnh phát ra
Quả gia nghe nói lão già không biết xấu hổ đi bắt người đã sắp trở về, nhất định sẽ giành đồ ăn vặt của Quả gia, mấy ngày nay Quả gia phải tranh thủ thời gian ăn thật nhiều.
Âm thanh nhai thức ăn của nó thật sự quá lớn, khiến nếp gấp ở giữa hai đầu lông mày của Nhiếp chính vương điện hạ càng sâu thêm, cơn giận cũng dần dần tụ lại
Diêm Liệt lặng lẽ cảm thấy gần đây Quả Quả thật sự không biết nhìn sắc mặt
Mỗi khi tâm tình của Vương không tốt, nó luôn làm ra vài3chuyện khiến cho Vương bắt nó trở thành vật trút giận
Mân Việt nhìn chăm chăm một hồi.
Thấy Phượng Vô Trù sắp phát cáu, hắn nhỏ giọng mở miệng nhắc nhở Quả Quả: “Suỵt! Suỵt!” “Làm gì?” Quả gia hỏi bằng giọng the thé.
Thể là bầu không khí vốn đã không tốt bên trong vương trường lập tức càng thêm rét lạnh! Đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù liếc nhìn nó và Mân Việt.
Đến lúc này, dĩ nhiên Mân Việt không thể nói không thấy Vương đang bực sao, ngươi còn đứng đó ăn cái gì, chắc hẳn à.
Hắn vòng vo một hồi, sửa thành một câu: “Không có gì, chỉ là từ sau khi người nghe nói lão Vương gia muốn trở về, liền ăn uống cả ngày! Lúc ngủ, miệng cũng ngậm trái1cây, thỉnh thoảng đang mơ lại gặm một miếng
Thân là thầy | thuốc, ta nghĩ rằng mình cần phải nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cứ ăn như vậy sẽ gặp vấn đề về dạ dày đó!”.
Quả gia không sợ! Không sợ Quả gia! Quả gia thà rằng hư dạ dày cũng muốn ăn! Cái tên bỉ ổi nhà ngươi…” Đôi mắt chim của Quả Quả trừng lớn, lườm Mân Việt với vẻ mặt phòng bị
Nó còn mắng đối phương một cậu bỉ ổi, giống như Mân Việt nói những lời này là để sau khi nó không ăn sẽ chiếm lấy đồ ăn vặt của nó vậy
Nó còn định tiếp tục mắng Mân Việt!
Khóe miệng Mân Việt giật giật, không nói gì
Cuối cùng hắn cũng hiểu cái gì gọi là chim mổ Lữ Động Tân..
“Câm3miệng!” Nhiếp chính vương điện hạ lạnh giọng quát một tiếng
Quả Quả run lên, không dám nhiều lời
Hơn nữa lúc nó liếc mắt nhìn thì thấy hình như sắc mặt của hắn không dễ coi cho lắm, nhớ tới gần đây mỗi lần sắc mặt hắn khó coi như vậy, Quả gia nó đều xui xẻo
Vì vậy nó lặng yên ôm lấy đồ ăn vặt, nhấc chân chim, chạy như một làn khói…
Hừ, Quả gia đổi chỗ ăn!
Bầu không khí này bị chuyện của Quả Quả quấy nhiễu như vậy, trong phút chốc lại càng trở nên kỳ quặc
Sau hồi lẩu im lặng, Diêm Liệt nhắc nhở: “Còn đúng một nén hương nữa, cuộc săn sẽ bắt đầu! Dựa theo lệ cũ, ngài không cần tham gia, chỉ là Thái tử chắc chắn sẽ đi, ngài…”
Lúc3trước, chỉ cần Vương tham gia săn bắn thì lần nào cũng sẽ đoạt giải nhất.
Sau một thời gian dài, Vương đã không còn hào hứng gì, những người khác thấy Vương tham gia đều sẽ uể oải cả
Cho nên rất nhiều năm Vương đều không tham gia, chỉ ở trên đài cao quan sát cuộc chiến và chờ tin tức chiến đấu, có đôi khi Vương chẳng hề muốn đi.
Hôm nay thì sao?
Vương có định đi không?
Hắn vừa nói lời này, người đang rủ mắt chăm chú nhìn vào bản đồ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói bằng giọng lạnh lùng trầm thấp: “Cô đi xem cuộc chiến!”
“Vâng!” Diêm Liệt vung tay.
Ngoài cửa lập tức có người đi ra ngoài dặn dò việc Nhiếp chính vương điện hạ muốn đến khu săn bắn
Hẳn lặng yên9trong chốc lát
Thấy thời gian cách buổi săn bắn ngày càng gần, hắn bỗng nhiên ngước mắt nhìn Diêm Liệt, giọng nói ma mị từ tính chậm rãi cất lên: “Diêm Liệt, người cho rằng chuyện này Cô cần nhận sai sao?”