*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hưng mà nếu sai thì thôi, nếu thật sự là thứ gì quan trọng thì hình như cũng hơi đáng tiếc
Nghĩ như thế, cuối cùng hắn mới bước từ trên lưng ngựa xuống, đứng cách đó hơi xa, trường kiểm trong tay chọc về phía đống bùn kia! Sau khi động mấy cái cũng không có dấu hiệu sắp phát nổ nào.
Điều này khiến hắn yên tâm mấy phần, lại dùng sức chọc đống bùn đất kia, lúc này mới nhìn thấy một đồ vật dưới lớp bùn đất
Sau đó một mùi máu tanh ập vào mặt, nhưng mùi máu đó không phải từ trên chân hắn tỏa ra mà là do đồ vật kia.
Hắn đưa trường kiếm tới đẩy đồ vật kia ra!
Đôi mắt đỏ máu lập tức ngưng lại! Đây là..
Nếu3hắn không nhận nhầm thì đây là băng vệ sinh vải
Mặc dù hắn thực ra chưa từng nhìn thấy vật này nhưng vẫn biết sơ sơ, mà điều kỳ quái chính là Lạc Tử Dạ là đàn ông, sao trên người y lại có vật này?
Hơn nữa…
Cái này còn dính máu
Vừa rồi nàng còn thần thần bí bí, ra vẻ sợ bị Hiên Thương Mặc Trần phát hiện ra
Chẳng lẽ..
y không phải đàn ông? Sau khi ý nghĩ đó nảy sinh, ánh mắt hắn biến đổi, trong đầu lướt qua các loại hành vi từ trước tới nay của Lạc Tử Dạ, nhìn ra được điểm khả nghi từ không ít chuyện
Sau khi suy tư chốc lát, hắn bỗng nhiên cắn răng, nói: “Đáng chet!”
Hắn cúi đầu nhìn đồ vật kia.
Nhìn kỹ thật1ra hơi buồn nôn! Nhưng cứ moi ra như vậy, lát nữa người đến người đi qua đây rất có thể sẽ nhìn thấy
Hẳn suy tư chốc lát rồi ném vật kia vào trong hố, chôn lại lần nữa, sau đó đè nhánh cây Lạc Tử Dạ đặt ở chỗ này lên.
Lúc này hắn mới thu kiếm, xoay người giục ngựa đi.
***
Vào lúc này, Lạc Tử Dạ và Hiến Thương Mặc Trần đang định đuổi theo đại đội.
Dọc đường đi hai người không lên tiếng, Hiên Thương Mặc Trần im lặng là vì chuyện xảy ra không lâu trước đây
Hắn vốn cho rằng vừa rồi chính là thời cơ tốt nhất để mình hiểu rõ về chuyện kia của Lạc Tử Dạ, nhưng hoàn toàn không ngờ tới cuối cùng lại biến thành6như vậy.
Có điều sau khi xảy ra chuyện đó, hắn nghĩ lại thì cảm thấy có phải mình bị thằng nhóc Lạc Tử Dạ này gài bẫy rồi không?
Với bản lĩnh của tên nhóc Lạc Tử Dạ này, nếu thật lòng muốn nhìn lén mình, vậy nhất định sẽ làm tới mức thần không biết, quỷ không hay, sao lại bị hắn phát hiện, hơn nữa còn nghe thấy tiếng động tỏ rõ nàng đang không ngừng tới gần? Sao khi hắn vừa phát hiện, nàng lại nhanh chóng rời đi? Nếu nghĩ như vậy, chuyện này thật sự khá là kỳ quặc.
Vẻ mặt của Lạc Tử Dạ không vui cho lắm, như thể là vì vừa rồi bản thân không nhìn thấy gì mà cảm thấy tức giận
Hơn nữa thỉnh thoảng nàng4lại liếc Hiên Thương Mặc Trần một cái, lại hừ lạnh một tiếng, dường như là trong lòng không vui bởi vì hắn quá hẹp hòi
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hiên Thương Mặc Trần cũng không nhịn được, mở miệng: “Cái đó..
Thái tử, hôm nay ngài thật sự định ra sát chiêu với đám người Long Ngạo Địch và Võ Hạng Dương à?” Thật ra thì chuyện này không liên quan gì tới hắn, Lạc Tử Dạ có định ra sát chiều hay không đối với hắn cũng chẳng ảnh hưởng gì.