*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến lúc đó, nàng ta sẽ an toàn vĩnh viễn! Cho dù phía sau Tu La môn còn có một vị chúa công điều khiển, chỉ cần người áo đen đó không còn sự hỗ trợ từ tổ chức Tu La môn thì chắc hẳn người áo đen đó sẽ không gây ra được sóng gió gì được nữa. Đến lúc đó, nàng ta lại giả vờ như hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện cuối cùng lại thành ra như thế này, sau đó tiếp cận vị chúa công kia, lấy được sự tin tưởng của hắn ta, sau đó…
Nàng ta đã suy nghĩ xong tất cả mọi thứ rồi, thế nhưng nàng ta lại không nghĩ tới việc đám3người vô dụng này không thể ám sát thành công một tên có nội lực yếu đuối như Lạc Tử Dạ! Nàng ta càng không nghĩ tới việc lão Vương gia của phủ Nhiếp chính vương thế mà lại từng có quan hệ với người sáng lập Tu La môn, khiến cho Tu La môn không gặp phải chuyện gì cả. Điều nàng ta càng không nghĩ tới nữa là Tu La môn chỉ là một trong vô số những thứ vũ khí của người bí ẩn thật sự đang điều khiển nó!
Rốt cuộc người áo đen kia nói thật hay là đang khoác lác?
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, nàng ta không dám lộ ra quá nhiều ưu tư trong1lòng, chỉ cất giọng nói: “Ngươi yên tâm! Ta chắc chắn không có can đảm đối nghịch với Tu La môn. Ngươi phải biết, cho dù Tu La môn thật sự bị Phượng Vô Trù đụng tới, chỉ cần các ngươi dự định cho ta một đao trước khi chết thì ta cũng không sống được!” Lời nói của nàng ta đã thỏa mãn được lòng hư vinh của người áo đen kia. Hắn nhìn nàng ta rồi cười lạnh một tiếng: “Không sai! Ngươi phải hiểu, Tu La môn chúng ta trước giờ đều thà rằng giết lầm chứ tuyệt đối không buông tha bất kỳ ai! Giết một người quả thật là dễ như trở bàn tay!”
“E là ngày6mai Lạc Tử Dạ sẽ xuất phát, y sẽ ra khơi để xin thuốc cho Doanh Tần. Theo như ta được biết, Phượng Vô Trù sẽ không đi cùng y! Nếu như các ngươi muốn ra tay với Lạc Tử Dạ thì đây chính là cơ hội tốt nhất, ngươi…” Võ Lưu Nguyệt nói được phân nửa thì chợt nhận ra ánh mắt của đối phương không được tốt lắm. Điều này làm cho nàng ta im lặng ngay lập tức, nàng ta không dám nói tiếp nữa.
Người áo đen đó vừa tiến lên một bước xong liền nhanh chóng nói tiếp: “Võ Lưu Nguyệt, người liên tục bảo chúng ta ra tay với Lạc Tử Dạ, rốt cuộc ngươi muốn4cái gì? Còn cái tên Doanh Tần kia nữa, cho đến bây giờ ngay cả mặt của hắn ta chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy. Rốt cuộc có phải hắn ta thật sự có tác dụng cực lớn đến thể cục của Phương Minh như người đã nói hay không thì chẳng có ai biết cả! Về phần lời người từng nói, ngươi nói rằng bởi vì Minh Dân Thanh vẫn luôn muốn ra tay với hắn ta nên hắn ta chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy… Chúng ta cũng đã điều tra. Sau khi Minh Dận Thanh tới Thiên Diệu thì từng đưa thiếp mời Doanh Tân, thế nhưng hắn ta từ chối gặp hắn! Việc này3làm cho Minh Dận Thanh cảm thấy mất mặt nên hắn có lòng muốn dạy dỗ Doanh Tần một chút cũng không phải không có khả năng! Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy hắn ta nhất định sẽ uy hiếp đến chúng ta, đồng thời nhất định phải bị diệt trừ hả?”