*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm áo ngực, kỳ thực là một công trình vô cùng vĩ đại. Lạc Tử Dạ cầm vải vóc các thứ lên, nghiên cứu một lúc lâu mới có thể làm ra kiểu gần giống. Đến khi sắp hoàn thành, nàng còn cẩn thận khấu một vòng thép vào mép cúp ngực, khiến nó có thể đem lại hiệu quả có giãn tuyệt hảo nhất. Thế nhưng, trong lòng nàng lại tràn ngập oán niệm đối với Phượng Vô Trù, hơn nữa, nàng còn hận đến mức chỉ muốn dùng đồng vải này mà khâu luôn một cái hình nhân nhỏ, bên trên viết tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ của người nào đó kia, sau đó ghim đầy kim lên đó để xoa dịu mối hận trong lòng nàng!
Mà lúc này, dựa theo sự phân phó của nàng, Lộ Nhi và Đáp Đáp2cũng đã lo liệu chuyện chiêu bình vô cùng rầm rộ. Tất cả các nhà khác đương nhiên đều rất kinh ngạc, ngỡ ngàng.
Từ mấy phủ Hoàng tử đều truyền ra những tiếng ai thán không hề hài hòa chút nào, ví dụ như: “Không ngờ phụ hoàng lại đi cho cái tên bao cỏ Lạc Tử Dạ kia nắm giữ đến mấy vạn binh mã của Thần Cơ doanh ư? Phụ hoàng điên rồi sao?”
Hoặc ví dụ như: “Lạc Tử Dạ nắm giữ Thần Cơ doanh á? E rằng không mất bao nhiêu thời gian, đám tướng sĩ của Thiên Diệu chúng ta sẽ đều học theo y, chỉ biết chơi bời nhảy múa gái gú rượu chè, hở chút là sinh sự mất thôi!”
Hoặc lại ví dụ như: “Phụ hoàng lại hồ đồ đến thế này, thật đúng là sự bất hạnh6của quốc gia, ôi…”
Không chỉ có vậy, còn có rất nhiều những lời khác nữa. Nói chung, không có một ai đánh giá cao Lạc Tử Dạ, phần lớn mọi người đều tràn ngập sự đố kỵ và không phục trong lòng, còn có một bộ phận nhỏ là chờ xem trò vui. Thậm chí, còn có mấy người lập tức cảm thấy tuyệt vọng vì tiến độ của Thiên Diệu và hoàng thất sau khi thấy Lạc Tử Dạ được trọng dụng như vậy. Nhưng hầu hết mọi người trong hoàng thất Thiên Diệu cùng với không ít người trong triều đình đều cho rằng, nếu trong tay Lạc Tử Dạ thực sự có quyền thể, thì chắc chắn y sẽ dẫn dắt Thiên Diệu bọn họ đi xuống thung lũng của chính trị, trở thành kẻ bại trận trong cuộc đời!
Cuối cùng,3tất cả mọi nhà đều truyền ra tiếng than thở dài thật dài… Cùng với sự náo động càng ngày càng lớn, các mỹ nam đa màu đa vị của các nhà cũng đều bị giật mình kinh ngạc. Hiên Thương Dật Phong cũng không biết là vừa khéo hay là không khéo, mà lại ngồi ngay trong khách điếm đối diện với tờ bố cáo chiêu binh của phủ Thái tử. Hắn ngồi trên cửa sổ tầng hai uống một ly trà, cũng đọc tỉ mỉ kỹ càng tờ bố cáo kia một lát. Cuối cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười. Hắn đã lường trước được là quyết định của Lạc Tử Dạ không đơn giản, nhưng hắn thật sự không ngờ tốc độ quật khởi của y lại nhanh như vậy…
Trong đầu hắn lúc này chợt hiện lên câu nói9mà buổi trưa Lạc Tử Dạ nói với họ lúc rời khỏi Quốc tự. Ừm, có cơ hội nhất định phải rủ Lạc Tử Dạ đi trùm bao tải đánh Võ Hạng Dương mới được…
Minh Dận Thanh và Long Ngạo Địch nghe tin này xong, lại nghiêm túc đứng đọc điều kiện chiêu binh của Lạc Tử Dạ. Khóe miệng bọn họ giật run một cái, tỏ vẻ chính họ cũng không hiểu rõ được rốt cuộc Lạc Tử Dạ đang chiêu binh hay mở đại hội tuyển chọn mỹ nam nữa! Cả hai bọn họ đều cảm nhận một cách sâu sắc rằng, nếu giờ mà có người đi ứng tuyển thật, thì chắc chắn người đó bị điên rồi!
Còn Võ Hạng Dương vốn đã giận đến uất nghẹn trong dịch quán, lúc nghe được tin tức này, hắn cũng bật cười lạnh4một tiếng. Hắn như đã nhìn thấy trước được cảnh tượng Lạc Tử Dạ không mang binh được tử tế, còn gây ra một đống rắc rối rồi. Ngay cả Võ Lưu Nguyệt cũng cáu tiết nhíu mày, trong lòng thầm chửi rủa hoàng đế Thiên Diệu bị mù rồi, hiện giờ nếu Lạc Tử Dạ thực sự nắm giữ được thực quyền của Thiên Diệu, thì muốn động vào y cũng sẽ khó hơn nhiều!
Nhưng riêng Doanh Tần, lúc này lại nheo đôi mắt hoa đào lại, yêu kiều ngồi dựa trên nóc nhà cách đó không xa, nghiêm túc đọc tờ bố cáo một lúc. Ngón tay thon dài của hắn khẽ nghịch lọn tóc đen trước ngực mình, còn làm ra vẻ nghiêm túc cân nhắc một chút rồi mới nhướng mày nhìn ra phía sau lưng mình, hỏi như thật như giả: “Thanh Thành, người cảm thấy nếu ta đi ứng cử, thì thế nào nhỉ?”
“Dạ?” Thanh Thành giật thót mình, mặt cũng trắng bệch ra, chỉ vào tờ cáo thị kia, toàn thân như hơi run lên, không biết nói gì mà lại lo cuống cả lên nhìn công tử nhà mình, “Công tử, ngài đừng đùa mà! Nếu ngài đi thật, thì chẳng phải là đưa dê vào miệng hổ sao?! Tuyệt đối không thể giữ được trinh tiết đâu!”
Hiện giờ Thái tử nổi tiếng là tên cầm thú của cả đại lục này. Xin công tử đấy, dù ngài có muốn chơi đùa đi chăng nữa, cũng đừng chơi lớn như thế được không? Nếu một ngày nào đó ngài đang ngủ say mà bị Thái tử động vào tiết khố thì..
Nói xong câu đó, chính gã cũng nhanh chóng ý thức được rằng dường như mình đã quá kích động. Nhất là từ trinh tiết cũng không phải từ dùng để nói về đàn ông được. Thế nên gã khẽ nhíu mày, không nói câu gì nữa. Có điều, trên mặt gã lại viết mấy chữ rất to: “Không ủng hộ! Không ủng hộ! Tuyệt đối không được!”.
Nghe gã nói vậy, Doanh Tần khẽ nhướng mày, rồi lại mỉm cười. Nụ cười kia vô cùng phong tình, lại giống như làn sóng dập dờn, đạt đến sự kiều mị tột cùng, lại khiến người ta không cảm thấy thô tục, chỉ cảm thấy dục vọng bị khơi dậy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp dồn dập hơn. Hắn ngồi xuống, vạt áo màu đỏ tươi diễm lệ trải rộng ra trên nóc nhà, đẹp đến tột cùng, cũng mê hoặc đến tột cùng. Giọng nói tà mị chậm rãi vang lên: “Dù sao mấy ngày gần đây cũng rất vô vị nhàm chán mà!”
Cho nên, để ứng tuyển một cái, làm quân binh một lần tựa hồ cũng chẳng có gì không thể. Còn về chuyện Lạc Tử Dạ muốn động vào… tiết khổ của hắn à?! Còn phải xem hắn có nguyện ý hay không đã chứ, đúng không? Hắn nói xong câu này, Thanh Thành nghẹn lời. Gã có cảm giác xây xẩm mặt mày, trước mắt tối đen. Gã nhìn chủ nhân nhà mình một cái, rồi nói với vẻ càng thành thật hơn: “Công tử à, dù ngài có đi thật đi chăng nữa, thì thuộc hạ tin rằng, không được mấy ngày, ngài cũng sẽ bị Thái tử đuổi ra thôi!”
Với dáng dấp của công tử thế này, chỉ cần đứng ở đó thôi, nam nam nữ nữ nào nhìn thấy thì cũng làm gì còn tâm tư mà luyện binh làm việc nữa?! Đã sớm bị mê hoặc đến mất hồn mất vía, không biết ngày nào tháng nào nữa rồi còn gì!
Gã dứt lời rồi, lại nhìn thấy người kia vẫn đặt khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay dài khẽ chống cằm, hứng thú nhìn Thanh Thành. Hắn chớp mắt mấy cái, vẻ lẳng lơ trên khuôn mặt bộc lộ trọn vẹn, nở nụ cười yêu mị: “Thế nên, chẳng | phải như vậy mới cùng thú vị hơn sao?”
Thanh Thành: “…” Thôi đi, coi như ta hiểu rõ rồi. Chẳng qua là ngài quá rảnh rỗi mà thôi…
Sau khi nói xong câu này, Doanh Tần lại mỉm cười. Chỉ có điều, trong nụ cười lần này lại xen lẫn cả chút sát khí lạnh thấu xương, giống như hoa đồ mi nở rộ bên bờ hoàng tuyền vậy, đẹp đến lóa mắt, cũng mang ý nghĩ của vẻ đẹp trên con đường cuối cùng! Hắn từ tốn nói: “Đã nhiều ngày nay, không phải Minh Dận Thanh luôn muốn giết ta sao? Đối phó xong những ngày này, ta sẽ đưa người đến phủ Thái tử ăn chơi nhảy múa. Hoặc là, bây giờ sẽ đi thẳng đến phủ Thái tử luôn. Chưa biết chừng, Lạc Tử Dạ có thể xử lý giúp ta tên Minh Dận Thanh phiền phức kia, ta cũng đỡ phải động thủ! Ừm, không biết đồ ăn ở phủ Thái tử thế nào nhỉ!”
Thanh Thành ôm trán, giờ thì coi như gã đã hiểu được rằng công tử đang nói thật! Hắn thực sự tính đi đến phủ Thái tử làm lính rồi! Thế nhưng, có thể không đưa gã đi cùng được không? Gã cảm thấy bản thân mình cũng rất tuấn tú. Tuy ở bên cạnh công tử thì chẳng có cảm giác tồn tại gì cả, nhưng chuyện gã anh tuấn tiêu sái vẫn là thật mà. Nếu gã mà bị Thái tử điểm trúng tên thì biết làm sao đây?! Chẳng phải là ngày ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ lo vào một đêm tối trời nào đó, quần lại bị người ta cởi mất sao…
Thanh Thành im lặng một chút, nghĩ ngợi nửa ngày, cảm thấy mình nhất định phải khuyên răn chủ nhân, bất chợt lại nhớ đến một đòn sát thủ: “Nhưng mà công tử à, ngài có từng nghĩ đến không, nếu ngài thật sự đi đến phủ Thái tử, sau này sẽ không có ai tiếp tục tặng ngài đá quý và tiền tài nữa đâu!”
Nếu nói công tử có điểm yếu gì, thì chính là ngài ấy rất yêu những viên đá quý tỏa ánh sáng vàng lấp lánh, rực rỡ, chói mắt. Quả nhiên, gã vừa nói vậy, Doanh Tần lại như thoáng sững sờ mất một chút. Đôi môi mỏng của hắn cũng khẽ hé mở, thoạt nhìn rất ngây ngốc đáng yêu. Sau đó, đôi mày kiếm của hắn nhíu lại, cắn môi suy tư, thoạt nhìn như rất khó xử. Cuối cùng, hắn do dự nói: “Vậy… để ta cân nhắc thêm một chút…” Hay là, trước khi đi ứng cử, thì chuyển bớt vài xe đá quý đi nhỉ?
Hắn liếc xuống chiếc ly đã trống không trong tay mình, rồi lại liếc nhìn Thanh Thành một cái, ra hiệu cho gã rót rượu. Nhưng, sắc mặt hắn chợt biến đổi, đưa tay ra đặt vào phần bụng của mình, trên trán bỗng rơm rớm mồ hôi lạnh.
Thanh Thành lập tức đỡ hắn dậy, hơi lo lắng, nói: “Công tử, ngài không thể tiếp tục uống rượu thế này nữa! Dạ dày của ngài đã sớm bị thương tổn rồi, nếu tiếp tục như thế này, thì hậu quả khó mà lường được…” Có phải công tử đang uống rượu đâu, mà là nát rượu đấy chứ. Thế nhưng ngài ấy lại rất khó say, cứ thể hết lần này đến lần khác, lâu dần mới tạo thành mầm bệnh đau dạ dày. Hơn nữa, căn bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, lần trước còn chảy cả máu rồi.
Doanh Tần không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn ly rượu kia cũng có chút si mê, không được uống nữa sao? Chẳng qua là hắn muốn đắm chìm trong một giấc mộng dài khi say thôi mà, giờ ông trời cũng không muốn để cho hắn đạt được điều đó nữa sao?
***
Lạc Tử Dạ chỉnh sửa xong xuôi, chiếc áo ngực kia cũng coi như đã thành hình. Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, vặn eo cho đỡ mỏi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ rất bẩn bựa xấu xa… Nàng có nên gửi thứ này cho từng người từng người một, từ Phượng Vô Trù đến Hiến Thương Dật Phong, đến Minh Dận Thanh rồi đến Doanh Tần không nhỉ? Đồ tốt phải chia sẻ cùng mọi người cùng đúng không? Dù sao lần trước ở phủ Nhiếp chính vương, dường như cả mấy tên mỹ nam đó đều có hứng thú với thứ này còn gì!
Nhưng chuyện lần trước Minh Dận Thanh tỉnh ra tay với Doanh Tần đó, nàng đã suy nghĩ vài ngày rồi. Nàng cảm thấy cho dù mình không giúp hắn, thì tốt nhất cũng nên nhắc nhở hắn một chút. Bởi vì nàng loáng thoáng cảm nhận được rằng tên cắt kia không đơn giản chút nào, mà đại khái bụng dạ cũng không phải quá xấu xa, chưa biết chừng nhắc nhở hắn một lần, họ còn có thể làm bạn bè, sau này cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau gì gì đó ấy chứ.
Lạc Tử Dạ đang mải nghĩ vậy, cửa sổ lại truyền đến một tiếng động.
Nàng quay sang nhìn, thấy một con chim bay tới. Nói chính xác thì đây không phải là chim, là một con rồng có cánh rất dài gắn trên cơ thể của một con rồng bá vương. Nó mang trên mình bộ lông của một sinh vật gì đó không rõ, hơn nữa nhìn còn rất nhỏ nhắn xinh xắn. Đó chẳng phải là Quả Quả đang muốn tranh giành ánh mắt và sự tin yêu sủng ái của chủ nhân với nàng đó sao…
Nàng nhướng mày nhìn hắn, giọng điệu không mấy thân thiện, hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?” Đối móng chim của Quả Quả đặt xuống bậu cửa sổ của nàng, đôi mắt chim màu xanh da trời nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cất giọng the thé nói: “Tới báo tin Quả gia này, chủ nhân nói, muốn người đánh gãy chân hắn…”
Nói xong câu đó, đôi mắt chim của Quả gia nheo lại, nở nụ cười để tiện vô cùng đắc ý. Báo cho Lạc Tử Dạ biết chủ nhân muốn đánh gãy chân y, Lạc Tử Dạ sẽ không dám đi đến phủ Nhiếp chính vương nữa. Đương nhiên, cũng sẽ không có ai tranh sủng với Quả gia nữa. Nhưng nó lại xem nhẹ một vấn đề, chính là vấn đề về ngữ pháp của nó, nó thường xuyên không xác định được đúng chủ ngữ vị ngữ trong câu…
Thế nên, chủ nhân nói muốn đánh gãy chân y. Nó lại nói thành, muốn người đánh gãy chân hắn…
Môi Lạc Tử Dạ co giật, nghi hoặc nhìn Quả Quả một cái, cạn lời, nói: “Dạo này hắn bị điên rồi à? Đến chân cũng không cần nữa sao? Hắn muốn đánh gãy chân nào của hắn? Chân thứ nhất, chân thứ hai, hay là chân thứ ba?” Cái chân thứ ba của đàn ông ấy à, đương nhiên chính là cái gì gì kia đó…
Quả Quả nghe vậy, nụ cười để tiện trên khuôn mặt chim cứng ngắc lại, đưa cái cánh lên chỉ vào mặt y, tức giận nói: “Ngươi là đồ ngu xủ, ngược người rồi, nghe ngược rồi! Nói Quả gia, Quả gia nói, ngươi đánh gãy chân hắn, đánh gãy chân hắn, ngươi…” Quả Quả lại ra sức gào lên cả nửa ngày, nhất thời chính nó cũng hơi choáng váng. Dùng cách nói của con người, thì rốt cuộc câu này nên nói thế nào nhỉ? Nói “ngươi” trước hay là nói “hắn” trước đây? Lạc Tử Dạ nghe một hồi lâu, chỉ thấy con chim đó đứng kích động gào thét, vì thể nàng bèn đóng rầm” cửa sổ lại, giam Quả gia ở ngoài cửa sổ của mình, không thèm để ý đến nó nữa! Trong lòng nàng cũng cảm thấy rất kỳ quặc, chắc chắn Phượng Vô Trù không điên đâu nhỉ, tự dưng lại muốn nàng đánh gãy chân hắn ư?
Nàng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng không nghĩ ra nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nàng đi đến trước thư án của mình, cầm cây bút lên bắt đầu vẽ. Vũ khí tiên tiến có lực sát thương lớn nhất đương nhiên là đại bác. Mà đối với công nghệ chế tác đại bác thì nàng quá lành nghề rồi. Dù sao, sở trường lớn nhất của nàng chính là nằm ở đây! Về điểm này, dù là lão đại, Yêu Nghiệt hay Dạ Mị cũng hoàn toàn không thể so được với nàng! Đã có binh quyền, đương nhiên phải có vũ khí. Mà vũ khí này, trừ những thứ hiện nay đã xuất hiện ở thời này ra, thì nàng vẫn còn phải nghiên cứu ra một tấm vương bài nữa đã! Một tấm vương bài mà ít nhất có thể dùng để bảo vệ mạng sống ở bất cứ thời điểm nào. Một tấm vương bài mà khi lấy nó ra đều có thể khiến cả thiên hạ phải run rẩy sợ hãi ấy! Đại bác đương nhiên sẽ không phải sự lựa chọn tối ưu. Đến lúc đó, nàng sẽ lại luận đàm với đám người kia một phen, để xem là nàng chỉ điểm giang sơn này, hay là do đám người rảnh hơi rỗi việc lại đi châm lửa nổ cháy tẩm cung của nàng, muốn thăm dò nàng thì tùy tiện hãm hại nàng một phen, muốn mặc áo ngực thì bắt nàng đi làm đó!
Hàng ngàn vạn lời nói, hàng trăm sự bất mãn, cuối cùng chỉ tóm gọn lại trong hai chữ. Đó là: Đệch mợ!
Chỉ có điều, ở cổ đại này chưa chắc đã có người biết về công nghệ đại bác, đến lúc cần dùng, thì chính nàng vẫn phải tự mình xử lý! Nàng cứ thể giam mình trong phòng cả ngày trời, chỉnh xong áo ngực lại thiết kế đến đại bác. Nàng vẽ hết tấm này đến tấm khác, bên trên là bản vẽ cấu trúc và bản vẽ chế tác, tất cả đều vô cùng tinh xảo tỉ mỉ. Dù là một nơi rất rất nhỏ, nàng cũng phải cân nhắc cải tiến nhiều lần.
Mấy loại vũ khí như súng ống đạn dược này là nguy hiểm nhất. Trong lúc thiết kế, dù chỉ sai lầm một điểm rất nhỏ, thì đã có thể dễ dàng gây ra chuyện lớn rồi. Cho nên, nhất định phải thận trọng! Mà cũng chỉ trong thời điểm thiết kế mấy thứ này, Lạc Tử Dạ mới thực sự tràn trề ý chí chiến đấu. Bút hạ xuống như thần, toàn thân cũng như tỏa ra một quầng sáng chói mắt, tự cao tự ngạo, cuốn hút đến mức khiến người ta không thể dời mắt được!
Nàng cứ mải miết ngồi vẽ, trời cũng đã dần tối rồi. Nàng gấp gọn bản vẽ đã hoàn thiện được một nửa lại, lẳng lặng cất trong bình hoa. Sau đó, Lạc Tử Dạ điều chỉnh lại vị trí một chút, để cho kể cả có là người quan sát tỉ mỉ đến mấy cũng không thể nào nhận ra được vết tích bình hoa bị động vào. Hiện giờ Lộ Nhi và Đáp Đáp vẫn chưa thể coi là người của nàng, trong phủ Thái tử liệu có được mấy người là người của nàng thì không cần phải nói thêm nữa. Thế nên, cẩn thận một chút vẫn hơn! Vừa cất xong, bên ngoài vang lên tiếng hạ nhân bẩm báo: “Thái tử, Ma Già, hộ vệ đứng đầu thủ hạ của Diêm Liệt đại nhân, đang đứng ngoài cửa chờ ngài!”
Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên, cũng không do dự nhiều, lập tức cầm cái áo ngực rồi bước ra cửa! Ma Già thấy nàng ra một cách dứt khoát như vậy, vật trong tay gấp gọn lại tạm thời cũng chưa nhìn ra được là cái gì, nên hắn cũng không nói nhiều, đưa nàng đi thẳng về phía phủ Nhiếp chính vương.
Lạc Tử Dạ vừa đi vừa nghĩ vẩn nghĩ vơ. Đến khi sắp đến cửa phủ Nhiếp chính vương, không biết vì sao, trong đầu nàng lại chợt nhớ tới lời mà Quả Quả “mật báo” lúc trước!
Phượng Vô Trù muốn nàng đánh gãy chân hắn ư?! Chuyện này thật đúng là… kỳ quặc! Vào khoảnh khắc nàng đặt chân vào trong phủ Nhiếp chính vượng, đột nhiên nàng cảm nhận được một cơn gió âm âm uu, toàn thân thoáng rùng mình vì lạnh, trong đầu lại nghĩ đến tên nhãi Quả Quả kia, hình như bình thường nó nói chuyện đều bị đảo loạn hết cả chủ ngữ vị ngữ lên, mà lúc đó nó lại còn rất kích động nói ngược thì… nói ngược lại là…
Môi nàng giật run lên, tim đập thịch một cái, chân lập tức cứng lại, lẽ nào Phượng Vô Trù muốn đánh gãy chân nàng sao?