*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3��Thế nào cũng không tin!” Một câu này của hắn rất quả quyết, nếp nhăn trên trán cũng hiện ra theo thói quen.
Hắn nhanh chóng nhớ lại, lần trước nàng sờ sờ nắn nắn tay Hiến Thương Mặc Trần, sau khi trở về bị hắn dạy dỗ không tính là nặng ư? Lúc đó nàng khóc đến độ hắn cũng đau lòng, vốn tưởng rằng sau lần đó nàng đã biết nặng nhẹ không dám làm xằng làm bậy nữa, nhưng không ngờ bây giờ chưa tới mấy ngày nàng đã lại sờ soạng Thân Đồ Diệm. Người con gái mà dù hắn có mỏi mệt dạy dỗ cũng không thay đổi, bây giờ hứa suông làm sao khiến hắn tin nàng3được?
Hắn vừa nói lời này ra, không ngờ lúc này Lạc Tử Dạ lại nghiêm túc thở dài một hơi: “Ngươi không tin là đúng, nói thật gia cũng không tin!” Bởi vì bản tính háo sắc của nàng, cho dù có một nửa trong đó là do sau này tạo thành, nhưng phần lớn là trời sinh đã có. Nếu nàng thật sự có thể thay đổi, kiếp trước cũng không đến mức bị mấy người Lão Đại dạy bảo nhiều như vậy mà cũng không có tác dụng. Nàng vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của hắn bỗng nhiên phát lạnh, hiện lên vẻ tức giận.
Nhìn qua vẻ mặt này của hắn, Lạc Tử Dạ lập tức nói: “Ngươi1đừng vội tức giận! Con người của gia, từ lúc còn nhỏ đã như vậy rồi! Từ trước tới giờ mỗi lần thấy trai đẹp đều thấy lâng lâng trên mây. Hơn nữa, có lần gia cho rằng trên đời này có rất nhiều trai đẹp độc thân là vì bọn họ đã gặp gia, hy vọng gia đi giải cứu bọn họ! Đây là bệnh, gia biết cần phải điều trị. Nhưng đây cũng không phải là căn bệnh mà một hai ngày là có thể trị được, vì vậy ngươi nhất định phải giúp gia, canh lúc thích hợp nhắc nhở gia, nói không chừng một ngày nào đó thật sự trị được!” Giọng điệu Lạc Tử Dạ rất thành6khẩn, đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào đôi mắt ma quỷ của hắn bằng vẻ chân thành. Thật ra đây là chiêu lấy lui làm tiến, nàng cam đoan thật nhiều, hắn nhất định sẽ không tin, mà hắn vừa nói dù thế nào cũng không tin đó thôi! Nếu đã như vậy không bằng đổi cách nghĩ khác đi, ra vẻ vô cùng thành khẩn, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.