*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của Lạc Tử Dạ trở nên chăm chú.
Nàng nhìn chằm chằm chàng trai kia, nhanh chóng ra tay, xoay người sang, tạo thành một độ cong và tư thế khó tin rồi đột ngột đánh về phía trước! Sau khi nàng làm ra động tác này, chàng trai kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhưng mà đôi mắt tựa như ánh trăng say lòng người của hắn lại chăm chú nhìn nàng.
Nàng hỏi: “Ngươi cũng biết động tác này?”
Dường như chàng trai ấy không muốn để ý tới nàng, nhưng hắn im lặng một lúc rồi lại gật đầu, chỉ trả lời bằng một chữ: “Ừ.” Giọng nói của hắn rất nhỏ, nếu không lắng nghe kỹ thì sẽ không nghe được.
Lạc Tử Dạ giật mình trong lòng, hỏi tiếp: “Là do người tự3sáng chế hay là có người dạy cho ngươi?”
Nàng sẽ không nghi ngờ người trước mặt là Yêu Nghiệt
Nàng từng ngủ chung một cái giường tầng với Yêu Nghiệt tại khu xóm nghèo, hai người hiểu nhau rất rõ, Yêu Nghiệt không thể nào có khí chất giống như chàng trai trước mặt này
Thế nhưng, nếu như hắn ta không phải là Yêu Nghiệt thì sao hắn ta lại biết chiêu thức do Yêu Nghiệt tự tay sáng chế chứ?
Là trùng hợp, hay là…?
Thật ra câu hỏi của nàng đã hơi quá đáng rồi, người ta có thể trả lời, cũng có thể không
Bách Lý Cẩn Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng đáp: “Mẫu thân đại nhân.”
Hắn biết mẫu thân luôn luôn tìm một người, hình như người đó cũng biết một ít chiêu thức1của mẫu thân, vậy nên lúc này hắn mới có tâm trạng trả lời Lạc Tử Dạ
Là một người phụ nữ? Lạc Tử Dạ không nhịn được vỗ bàn, hơi kích động tiến về phía trước, tiếp tục hỏi: “Mẹ ngươi..
Mẹ ngươi tên gì? Có phải nàng ấy cực kỳ yêu tiền, nàng ấy…” Đặc điểm lớn nhất của tên Yêu Nghiệt đó chính là yếu tiền, đúng chuẩn muốn tiền không muốn mạng.
Nàng tin tưởng cho dù tên kia có đầu thai chuyển thể một trăm lần thì tính cách đó cũng sẽ không thay đổi! Có điều, con trai của nàng ấy đã lớn đến vậy rồi sao? Việc này thật sự có thể sao? Lạc Tử Dạ đột nhiên cảm thấy hơi khó tin
Nàng rất hy vọng mẹ của hắn là người mình muốn8tìm nhưng lại sợ mình sẽ thất vọng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì phản ứng kích động quá mức của nàng.
Lúc này Bách Lý Cẩn Thần chỉ thản nhiên liếc nàng, đôi môi mỏng giật giật chứ không nói gì
Mặc dù mẫu thân yêu tiền thật, nhưng mà yêu tiền không phải là một lời khen, cũng không có ý khen ngợi phẩm chất của một người
Đối với hắn, câu hỏi của Lạc Tử Dạ quả thật đã đã hơi xúc phạm rồi.
Thêm nữa là tính tình của hắn từ xưa đến nay đều lạnh nhạt nên cũng lười để ý tới nàng, do đó hắn không lên tiếng nữa
Lạc Tử Dạ thấy hắn không nói câu gì liền nóng nảy, đang định hỏi lại cẩn thận hơn thì cô gái bên cạnh nàng đột9nhiên cười cười: “Huynh đài! Ngươi đừng hỏi hắn ta làm gì, từ trước đến nay hắn đều cảm như hến, hắn có thể trả lời ngươi vài câu là đã không tệ rồi! Ừm, ta là chị dâu của hắn, ta là Đạm Đài Hoàng, ngươi có thể hỏi ta
Mẹ của hắn thật sự rất tham tiền, lần đầu tiên mẹ chồng nàng dâu bọn ta gặp mặt đã xảy ra mâu thuẫn vì một thỏi bạc hay là một thỏi vàng gì đó? Ta sắp quên mất rồi
Bây giờ ta vẫn cảm thấy đau đầu mỗi khi nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của nàng ấy!”
Lạc Tử Dạ vừa nghe xong, ánh mắt lập tức dời sang mặt của cô gái đó
Nếu như người đó thật sự là Yêu Nghiệt thì nàng thật sự cảm7thấy đây là ý trời, là ông trời muốn các nàng gặp lại nhau
Ông trời khiến cho gương mặt của cô gái trước mặt nàng gần như giống y hệt gương mặt nàng hồi kiếp trước, làm cho nàng không nhịn được mà đến gần cô gái này, ra tay cứu giúp, trò chuyện rồi mới biết được những chuyện này
Ý nghĩ này khiến cho trái tim của nàng đập nhanh hơn
Nàng nhìn cô gái trước mặt, hỏi: “Cô gái kia không chỉ tham tiền mà bản lĩnh cũng tốt hơn nữa còn có thói quen nói ai yô, đáng ghét đúng không?” Đạm Đài Hoàng nghe xong liền không nhịn được co giật khóe miệng: “Sao giống như ngươi đã tận mắt thấy nàng ấy thế?” Quả thực nói đúng không trượt câu nào!
Bách Lý Cẩn Thần vừa nghe thấy hai câu “ai yêu”, “đáng ghét” là vùng giữa hai hàng lông mày liền giật giật, nhưng hắn lại không mở miệng
Hắn nhớ lại việc mẫu thân vì hôn sự của mình nên tìm công chúa vài nước tới dạy dỗ, sau đó bọn họ suốt ngày đi theo sau lưng hắn hô “ai ô”, “đáng ghét” là cảm thấy đau cả đầu
Lời nói của Đạm Đài Hoàng đã giúp Lạc Tử Dạ khẳng định hơn phân nửa! Nàng lại hỏi thêm một câu: “Nàng ấy tên gì?”
“Nam Cung Cẩm! Hình như trước đây còn có một cái tên khác là Tô Cẩm Bình, có điều đó đã là chuyện cũ rồi, sau khi nàng ấy rút khỏi giang hồ thì không còn bao nhiêu người biết tới cái tên Tô Cẩm Bình nữa
Đúng là không khéo, vốn là nàng ấy sẽ theo chúng ta quay về, nhưng mà nàng ấy lại có chuyện nên không đi theo, bằng không có lẽ các ngươi đã gặp nhau rồi!” Không biết vì sao, Đạm Đài Hoàng càng trò chuyện lại càng cảm thấy cô gái trước mắt thật là quen.
Ngược lại là Vân Tiêu Náo ở bên cạnh im lặng nghe nửa ngày trời đột nhiên nhìn chằm chằm Đạm Đài Hoàng, nàng chợt nhớ đến điều gì đó nên kinh ngạc hộ: “Đạm Đài Hoàng! Lẽ nào, lẽ nào ngươi là..
Ngươi là Nữ hoàng Mạc Bắc trong truyền thuyết ở đại lục Hoàng Diệp?” Lạc Tử Dạ sửng sốt.
Đạm Đài Hoàng nghe xong, gương mặt nghiêm túc cũng trở nên cứng đờ, nàng xấu hổ che mặt: “Hả? Ta đã trở thành truyền thuyết rồi hả?”