*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ nói: “Thật ra ngươi cũng sống không tốt hơn gia là bao, chồng ngươi đúng là một tên bụng dạ đen tối
Tuy rằng thỉnh thoảng ngươi cũng có thể tính kể ngược lại hắn, thế nhưng mỗi ngày người đều phải sống trong sự tính kể của hắn, quả thật quá mệt mỏi!” “Ôi chao! Tính kế ngược lại cái gì chứ, hắn hiểu biết lòng dạ con người đến mức như nắm hết con giun trong bụng của tất cả mọi người vậy
Bình thường, ta vừa mới nghĩ ra điều gì là hắn lập tức biết ta muốn làm gì ngay! Ta chưa bao giờ nằm mơ tới việc tính kế ngược lại hắn.” Đạm Đài Hoàng nói xong liền đau khổ tới mức chảy nước mũi
Lạc Tử Dạ xem như đã hiểu.
Cái tên Quân Kinh Lan3kia chắc chắn rất cưng chiều Đạm Đài Hoàng, trong lòng hắn biết rõ nàng đang tính kế hắn nhưng vẫn để cho nàng làm theo ý mình
Vậy nên Lạc Tử Dạ an ủi nàng: “Ôi, ngươi vừa có cái tốt vừa có cái xấu
Nếu bây giờ người đã có con rồi thì cứ qua loa cho xong chuyện đi!”
Lạc Tử Dạ không nhìn thấy mấy người sau lưng Đạm Đài Hoàng đều trợn trắng mắt.
Thái tử gia Bắc Minh, Quân Kinh Lan đối xử với Nữ hoàng Mạc Bắc tốt vô cùng, có bao nhiêu cô gái trên đời này không mơ ước được như Nữ hoàng chứ? Thế mà Nữ hoàng Mạc Bắc, đồng thời là Thái tử phi của bọn họ lại ở trong phúc mà không biết hưởng, chỉ thấy khuyết điểm của Thái tử Bắc Minh1thôi
Bây giờ thì hay rồi, ngay cả một người ngoài cũng đề nghị Nữ hoàng qua loa cho xong chuyện!
Đạm Đài Hoàng nghe xong liền cảm thấy cực kỳ dễ chịu, nàng nói: “Ôi! Hắn ngoại trừ có mưu tính thâm sâu, thường xuyên tính kể ta trong phương diện tình yêu ra thì những lúc khác, ta cũng cảm thấy rất may mắn vì gặp được hắn
Nếu cả đời này của ta đã ngã trong tay hắn rồi thì cứ ngã tiếp đi, bây giờ chỉ có thể như vậy thôi! Ngươi cũng thế, nếu người thật lòng thích người kia thì ngươi sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để chịu đựng khuyết điểm của hắn, thoáng chốc hai người liên cùng nhau sống hết một đời!”
Lạc Tử Dạ cảm thấy lời nói của Đạm Đài Hoàng8rất xúc động nên nắm tay nàng, nói: “Ôi..
Thật ra hắn đối xử với gia cũng không tồi
Hắn rất mạnh, hơn nữa còn luôn tạo cho gia cảm giác có hắn ở đây thì dù ta có đâm thủng trời cũng không sợ, hắn nhất định sẽ bảo vệ ta thật tốt, ai cũng không đụng tới ta được
Cũng vì thế nên bình thường gia rất ngang ngược, ngoại trừ việc hắn khá nghiêm khắc khi thấy gia đối xử với những anh chàng đẹp trai ra thì những lúc khác hắn đều rất tốt!”
Lạc Tử Dạ tự nói những lời này xong cũng giật mình.
Đúng vậy, tuy rằng nàng vẫn luôn giữ quan điểm phải sống tự do thoải mái nhưng hắn vẫn luôn đứng ở sau lưng nàng, làm cho nàng cảm thấy không có việc gì đáng để9sợ hãi cả
Tựa như ban đầu hắn đã nói, trước khi nàng leo lên đỉnh bầu trời thì hắn sẽ tiếp tục ở bên cạnh hộ tống nàng.
Hai người nói đến đây đều buồn bã: “Càng nói lại càng cảm thấy nhớ hắn!”
Hai người gần như nói ra cùng một lúc, tiếp đó nhìn nhau cười trừ.
Đột nhiên Đạm Đài Hoàng nói: “Chẳng qua nhắc mới nhớ, rốt cuộc ngươi có cảm giác gì với cái người nhà ngươi thể: Thích hay không thích? Ta cảm thấy tính cách phong lưu và thích cái đẹp của ngươi rất xứng với thằng nhóc Bách Lý Cẩn Thần đó
Nếu như ngươi không thích người đó thì chi bằng ta làm mai Bách Lý Cẩn Thần cho ngươi, để hai người trở thành một đôi
Dù sao, với tính cách muộn tao của hắn thì7e là cả đời này đều rất khó tìm được một người vo!”
“Ta là đàn ông!” Lạc Tử Dạ không nhịn được nhắc nhở.
Thật ra trong lòng nàng đã động lòng vì lời nói của Đạm Đài Hoàng, nhưng mà khi nàng nhớ lại tính nết của Phượng Vô Trù thì nàng lại thấy sợ, bỏ đi thì hơn
Đạm Đài Hoàng nháy nháy mắt: “Ta biết ngươi là đàn ông mà! Không sao đâu, mẹ của Bách Lý Cẩn Thần đã nói rằng chỉ cần hắn ta tìm thấy người yêu là đủ, cho dù đối phương là nam thì mẹ hắn cũng không để ý!”
Sau khi nghe nàng ta nói xong, khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, trong lòng càng thêm khẳng định mẹ của hắn tám chín phần mười là Yêu Nghiệt.
Nàng nhất định phải nghĩ cách để gặp mặt mẹ của hắn, gặp mặt Nam Cung Cẩm
Có điều, sau khi xuyên không thì việc tướng mạo của người xuyên qua có sự thay đổi là rất khó tránh khỏi
Vì để tránh việc nàng gặp được Yêu Nghiệt trên phổ nhưng không nhận ra, nàng mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi có thể vẽ tướng mạo của Nam Cung Cẩm cho ta không? Sau này nếu như ta không có duyên gặp lại người nữa thì ta cũng có thể tự cầm bức vẽ đó đi tìm nàng ấy!”
Đạm Đài Hoàng nghe xong liền lộ ra vẻ mặt khó xử, lúng túng nói: “Ta không biết vẽ! Hay là thế này, ta đi tìm Hoàng Phủ Hiên vẽ giúp cho ngươi, khả năng vẽ của hắn chắc chắn không tệ!”
Nàng vừa nói xong liền quay đầu ra hiệu với nô tỳ phía sau lưng mình
Nô tỳ đó nhận lệnh, lập tức đi vào khoang thuyền tìm Hoàng Phủ Hiên
Lạc Tử Dạ lập tức chắp tay nói: “Vậy thì xin cảm ơn! Chẳng qua là có một điều làm ta cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu muốn tìm một chàng đẹp trai để vẽ tranh thì sao ngươi không tìm Bách Lý Cẩn Thần mà lại tìm Hoàng Phủ Hiến? Dù sao người đó cũng là mẹ ruột của Bách Lý Cẩn Thần mà, chắc là hắn ta vẽ giống hơn chứ?” Nàng vừa dứt lời liền nhớ tới tính cách của Bách Lý Cẩn Thần, nàng chỉ mới gặp hắn một lần liền biết con người của hắn ta rất lạnh nhạt, e là rất khó đồng ý vẽ giúp nàng
Lạc Tử Dạ nghĩ như thế, lẩm bẩm một câu: “Nếu như người đó thật sự là Yêu Nghiệt thì ta chắc chắn sẽ cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao nàng ấy sẽ sinh ra một đứa con trai có tính cách như thế này!”
Con trai của Yêu Nghiệt chắc hẳn cũng sẽ xem tiền tài như mạng sống, hơn nữa còn khá ngốc nghếch nữa
Rõ ràng là phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau mà!
Ai dè Đạm Đài Hoàng chỉ im lặng khi nghe Lạc Tử Dạ nói, ánh mắt nàng nhìn về phía khoang thuyền rất sâu thẳm
Nàng nhẹ nhàng nói: “Thằng nhóc đó..
Nói thật ra, cho dù người trong thiên hạ này đều cảm thấy hắn rất lợi hại thì ở trong mắt ta và Quân Kinh Lan, hắn vẫn luôn là một đứa bé chưa trưởng thành, dễ bị kích động, tính tình..
không chỉ lạnh nhạt mà còn bị tự kỷ nhẹ nữa
Do lúc hắn còn bé..
nên mới thành ra như vậy
Ta thật sự mong rằng hắn có thể tìm thấy một người để bầu bạn, yêu thương và chăm sóc mình.”
Nàng không nói rõ Bách Lý Cẩn Thần đã gặp phải chuyện gì khi còn bé những nét mặt nàng lại có vẻ buồn phiền.
Trái tim của Lạc Tử Dạ đánh thịch một cái
Không ngờ rằng một người giống như một bông hoa cao quý, cao ngạo như tảng băng trên đỉnh núi lại không chỉ có tính cách lạnh nhạt mà còn bị tự kỷ nữa
Thân là thần y nhưng lại không thể tự chữa trị cho mình, nếu là vậy thì những tổn thương mà hắn phải chịu lúc trước hẳn là rất lớn.
Cho nên hắn không chỉ tự tách mình khỏi những người khác mà còn tự tách biệt với chính mình nữa.
Đạm Đài Hoàng cười trừ, nâng chén nói: “Không biết vì sao ta lại muốn nói với người về chuyện của Bách Lý Cẩn Thần, có lẽ là do ta cảm thấy ngươi có thể giúp được hắn trong tương lai chăng!” Lạc Tử Dạ cũng nâng chén lên ngay lập tức: “Hắn không từ chối cứu người giúp gia nên gia tuyệt đối sẽ không chổi từ nếu có cơ hội giúp lại hắn
Dù là núi đao hay biển lửa thì gia đều không sợ hãi!” Hai người đang nói chuyện thì có một người đi từ trong khoang thuyền ra…