*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, thấy hắn đi tới tấm bình phong rồi khom lưng nhặt áo bào và cây quạt lên
Động tác của hắn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, vô cùng tao nhã.
Hắn chậm rãi rời khỏi tầm mắt của Lạc Tử Dạ
Hắn không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại, bởi vì hắn sợ cảnh đẹp sau lưng sẽ làm rung động tâm thần mình, khiến cho dục vọng trong người hắn trở nên mất khống chế.
Sau khi hắn đi ra ngoài, Lạc Tử Dạ nghe thấy tiếng hắn ngồi xuống
Đó là tiếng động phát ra khi hắn ngồi xuống băng ghế, ngoài ra còn có tiếng nước chảy róc rách, không khó để nhận ra hắn đang chậm trà
Tuy rằng Lạc Tử Dạ không rõ vì sao hắn lại đổi ý đột ngột như thế, không tiếp tục3trêu cợt nàng nữa, nhưng bất kể thế nào thì đây đều là chuyện tốt đối với nàng
Nàng thật sự rất muốn thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Tử Dạ lắng nghe tiếng động sau tấm bình phong thêm một lát, xác định hắn quả thật đang uống trà ở bên kia, không sang đây nữa thì mới yên tâm
Nàng vội vàng đứng dậy, tùy tiện lau vài cái trên thân thể rồi mặc quần áo vào
Trong lòng nàng rất sợ hắn hối hận, lo lắng hắn đột nhiên chạy sang đây nên nàng cũng không dám nịt ngực cẩn thận, vội vội vàng vàng quấn xong liền khoác quần áo lên người
Sau khi xong xuôi, nàng đi ra ngoài.
Mái tóc đen của nàng vẫn chưa khô, chúng dán tại hai bên gò má và thả dài ở sau lưng sau khi nàng lau xong
Do nàng vừa mới ra khỏi1suối nước nóng nên gương mặt nhỏ nhắn của nàng bị sương mù ấm áp xông đến nỗi đỏ lên, trông giống như một con yêu tinh đặc biệt đến đây mê hoặc người ta
Sau khi Lạc Tử Dạ đi ra, nàng không để ý đến ánh mắt nóng rực của hắn, hay nên nói là cố ý tránh né ánh mắt của hắn
Nàng không ngu xuẩn tới mức hỏi hắn vì sao vừa rồi hắn lại nảy sinh dục vọng, sau đó trêu cợt nàng đến phân nửa rồi lại đột ngột ngừng lại và đi ra ngoài
Nàng trực tiếp ngồi xuống băng ghế đối diện hắn, nhìn chằm chằm hắn và hỏi: “Ta nên gọi ngươi là Mặc huynh hay là Trần huynh?” Tác dụng của thuốc Ngọc Lan Khuynh gì đó còn chưa hết, bây giờ nàng vẫn không thể sử dụng võ công nên8nàng khá là khách sáo với anh chàng đẹp trai tuyệt trần đổi diện mình
Nàng không dám tự xưng mình là huynh trưởng nữa, trái lại vô cùng khách sáo gọi hắn là huynh trưởng.
Nàng vừa nói xong, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt ôn hòa nhìn chằm chằm nàng
Hắn nói: “Ta thích người gọi ta là Mặc Trần!” “À..
Được rồi!” Tên chỉ là một thứ để xưng hô thôi mà
Thật ra, hắn cứ nói thẳng rằng nàng nên gọi cả tên lẫn họ của hắn là Mặc Trần thì nàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn lại nói câu thích nàng gọi hắn là Mặc Trần đẩy mập mờ, quả thật khiến nàng cảm thấy sau lưng hơi tê dại.
Nàng vừa đáp xong, hắn lập tức nói tiếp như thể hai người rất thân: “Thể thì ta sẽ gọi người là Tử Dạ!”
“Thật ra9ngươi cũng có thể gọi ta là Lạc Tử Dạ!” Nàng nhanh chóng lên tiếng để bày tỏ sự phản đối của mình
Một người đẹp trai tuyệt trần như hắn lại dùng chất giọng ôn nhu và du dương ấy gọi nàng là Tử Dạ, nàng thật sự lo rằng mình sẽ nảy sinh bản tính háo sắc, không khống chế được chính mình rồi làm ra chuyện gì đó mất lý trí.
Nhưng mà nàng không ngờ rằng mình vừa nói thể xong, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên u ám lạnh lẽo
Tuy rằng khóe môi của hắn vẫn còn giữ nụ cười nhạt nhẽo nhưng ánh mắt ôn hòa của hắn lại xuất hiện một ít gợn sóng
Đó là tín hiệu nguy hiểm, dường như nó đang báo động cho Lạc Tử Dạ biết rằng người trước mặt nàng không hề ôn nhu và dễ7nói chuyện như bề ngoài, trái lại trăm phần trăm là một kẻ nham hiểm.
Hiển nhiên lời nói của Lạc Tử Dạ đã làm hắn không vui.
Vì để tránh việc làm hắn tức giận rồi khiến cho tình cảnh trước mắt trở nên lúng túng như ban nãy, Lạc Tử Dạ lập tức thức thời cười gượng gạo: “Hì hì, Tử Dạ thì Tử Dạ! Gia cảm thấy cách gọi Tử Dạ cũng khá thân thiết đó!” Sau khi nàng nói xong, sương mù bên trong con người của hắn nháy mắt tản đi, dáng vẻ của hắn trở nên ôn hòa tao nhã như trước.
Lạc Tử Dạ âm thầm nghĩ, thật sự là tên này có tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh, quả thật có thể đi diễn kịch hát Tứ Xuyên luôn
Thế nhưng nàng không bàn về chuyện đó, tiếp tục nói: “Thể, thể Mặc Trần..
Không đúng, chờ một chút! Hình như gia đã từng nghe thấy cái tên Mặc Trần này ở đâu rồi thì phải?”
Nàng nói xong, không biết có phải do ảo giác hay không mà đầu óc nàng đột nhiên trở nên choáng váng
Một lực đánh mạnh mẽ đánh về phía đầu nàng, khiến cho cả người nàng trở nên ngây ngốc, tầm mắt cũng mơ hồ, miệng không rõ ràng hỏi: “Vì sao ngươi lại lắc lư thế?”
Tất nhiên là hắn không trả lời nàng, trái lại hắn đột nhiên đứng dậy rồi nhanh chóng đứng bên cạnh nàng
Lạc Tử Dạ nghiêng ngả vài cái rồi mất đi ý thức, cả người ngã về phía sau, cuối cùng nàng ngã vào lồng ngực hắn rồi hôn mê bất tỉnh
Nàng không hề biết mình không chỉ ngã về phía hắn mà nịt ngực còn lỏng ra, nguyên nhân là do ban nãy quá vội vàng nên không kịp cột chặt
Hắn chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy ngực của nàng phập phồng theo hô hấp
Cảnh tượng đó làm cho ánh mắt của hắn nóng lên
Hắn ôm ngang nàng rồi nhấc lên, thả năng xuống giường..