*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nó nhanh chóng phóng về phía một đống tuyết! Phượng Vô Trù không ngừng đuổi theo.
Mộc Tịch Nghiêu theo sau hắn, nhưng khi nàng nhìn thấy chồn băng chạy về hướng đông tuyết liền vội vàng nói: “Sư huynh, huynh không thể qua bên đó! Tuyết bên đó chất đống rất cao nhưng lại không vững, rất nguy hiểm
Nếu huynh cứ đuổi theo rồi không cẩn thận đụng phải đóng tuyết thì tuyết bên đó sẽ sạt lở đó!” Hắn nghe xong liền dùng chất giọng mê hoặc và bình tĩnh đến lạnh lùng nói: “Hôm nay không bắt được nó thì e là sau này rất khó gặp!”
Phượng Vô Trù vừa dứt lời liền nhảy đến, nhưng vì thân thể và võ công của hắn vẫn còn bị trúng hàn độc nên hắn chỉ có thể sử dụng một phần năng lực khi3ở trên núi tuyết
Mấy ngày qua, nội thương của hắn đã sớm tái phát, giữa trán cũng xuất hiện một luồng khí đen, thế nhưng hắn vẫn không chậm lại, thậm chí còn phóng nhanh hơn!
“Vút” một tiếng.
Dây xích bằng trong tay Phượng Vô Trù bay ra ngoài, nhắm ngay phía chồn băng
Có điều chồn băng cực kỳ thông minh, nó trốn sang một bên, dùng đuổi quét về phía tuyết trên đỉnh núi, hoa tuyết lập tức bay về phía Phượng Vô
Trù.
Hắn giơ tay, phát động nội lực, hoa tuyết lập tức tan ngay giữa không trung
Đúng lúc này, chồn băng đột nhiên nhe răng nanh để tấn công Mộc Tịch Nghiêu! Mộc Tịch Nghiêu ngẩn ra, đang muốn ra tay thì dây xích trong tay Phượng Vô Trù đã quăng về phía bên này! “Vèo” một tiếng
Lần này rốt cuộc cũng đã1bắt được con chồn băng đó! Nhưng mà nó cũng không phải là một tên ngoan ngoãn, nó vẫn liều mạng giãy giụa và lăn lộn một cách mãnh liệt dù đã bị trói lại
Nó đột ngột cắm đầu vào trong đống tuyết, lần này..
Đông tuyết vốn cũng không vững chắc bắt đầu lắc lư một cách dữ dội! Mắt của Mộc Tịch Nghiêu trợn to như muốn nứt ra: “Sư huynh, chạy mau! Sắp sụp rồi!”
Thế nhưng bây giờ Phượng Vô Trù đang ở bên dưới đống tuyết, cho dù hắn có muốn chạy cũng không còn kịp nữa! Hắn đột nhiên giơ tay lên, dây xích trong tay hắn quấn thêm vài vòng để trói chặt chồn băng và kéo chồn băng về phía tay mình
Cùng lúc đó, một trận khí huyết dâng lên, ngay lúc chồn băng không thể đề khí,8nó chợt nhe răng nanh ra và cắn lên tay hắn
“Sư huynh!” Mộc Tịch Nghiêu sợ đến ngây người, hàm răng của chồn băng có chứa chất kịch độc!
Bây giờ Phượng Vô Trù không còn thời gian quan tâm đến những thứ này, đồng tuyết đã sạt lở theo hướng hắn đứng
Hắn không nói nhiều mà trực tiếp ném chồn băng về phía Mộc Tịch Nghiêu, sau đó hẳn giơ tay lên, dùng một chưởng chứa nội lực đẩy Mộc Tịch Nghiêu và chồn băng lùi về sau mười mấy trượng!
“Giao nó cho nàng ấy!” Mộc Tịch Nghiêu trợn to mắt, thân thể của nàng đang lui về phía sau với tốc độ thần kỳ nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đống tuyết sụp xuống và chôn vùi Phượng Vô Trù!
“Su huynh!!”
“Ầm ầm ầm!”
“Rầm!”
Đông tuyết đỏ cao cỡ một ngọn núi nên9khi nó đổ xuống, xung quanh liền truyền đến một tiếng động lớn đến mức đất rừng núi chuyển
Sau khi Mộc Tịch Nghiêu lui về phía sau mười mấy trượng, đồng tuyết đập trên đất tạo ra tiếng “âm” lớn, chồn băng cũng bị trói chặt
Lần này nó không thể chạy thoát được nữa
Thế nhưng nàng chỉ đứng nhìn đống tuyết không ngừng sụp đổ trước mặt, dường như nó đã chôn vùi tất cả mọi thứ.
Nàng đột nhiên trở nên hoảng loạn, lảo đảo chạy đến đó
Bên đó ngập tràn tuyết, hơn nữa còn chất thành một đồng cao cỡ mười mét, nàng không biết Phượng Vô Trù đang bị chôn vùi ở đâu nữa
Hắn vừa bị nội thương, vừa trúng hàn độc, bây giờ lại bị chồn băng cắn trúng.
Có lẽ hắn…
Không! Hắn sẽ không chết ở đây.
Nàng liên tục an ủi7mình, dựa vào trí nhớ để đoán vị trí hắn từng đứng trước đó rồi liều mạng đào tuyết, hy vọng có thể đào thấy hắn
Đồng tuyết đổ sụp, tuyết vừa nhiều vừa cao như vậy…