*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vương?” Diễm Liệt giật mình
Lúc này muốn viễn chinh đến mười sáu nước man hoang thì hơi sớm, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ lương thực và trang bị.
Hắn vừa thốt lên một tiếng, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức liếc mắt nhìn hắn.
Đôi mắt nhướng lên thành độ cong đầy khinh bỉ, tựa như đang tò mò Diễm Liệt có chỉ số thông minh đáng ngại như vậy thì làm thế nào mà ngồi an ổn tại vị trí thủ lĩnh nhiều năm như thế
Diêm Liệt thấy ánh mắt này của Nhiếp chính vương điện hạ, khóe miệng khẽ run rẩy
Hắn biết là dạo này tâm trạng Vương không tốt, hắn không nên chọc giận Vương thì hơn
Đồng thời, hắn cũng nhanh chóng nắm bắt được ẩn ý của Nhiếp chính vương điện hạ
Phải biết rằng Diễm Liệt vẫn luôn3là một ám vệ nhỏ nhanh trí, tình huống hôm nay chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi
Hắn mấp máy khóe môi: “Thuộc hạ đã hiểu! Thuộc hạ tuân lệnh!”
Tiến thẳng đến man hoang cái khỉ gì, chỉ là ngụy trang mà thôi!
Trên đường đến man hoang phải đi qua vương triều Mặc thị và đất phong của Vân Nam vương, chắc là Vương đang ngấp nghé thành tinh thạch nhà người ta đây mà
Có điều hắn nhẩm tính thời gian, sợ là đến khi Thái tử trở về vẫn chưa lấy được thành tinh thạch
Nhưng như thể cũng chẳng sao, nói chung sẽ không trễ quá mấy ngày
Chẳng qua, điều hắn thấy khó hiểu là đến lúc này Vương vẫn còn tâm trạng đi tìm đồ vật mà Thái tử yêu thích cho ngài ấy
Ai…
Thân Đồ Diệm không biết hai người kia1đang làm chuyện bí mật gì nhưng vẫn lên tiếng: “Nếu huynh trưởng muốn viễn chinh đến mười sáu nước man hoang, Thân Đồ Diệm xin tình nguyện đi cùng!”
Đối với người thuộc các nước đại mạc mà nói, mười sáu nước man hoang vẫn luôn là nơi bọn họ muốn san bằng
Chỉ cần kỵ binh giẫm qua nơi ấy mà vẫn có thể bình yên vô sự trở ra, thậm chí còn chinh phục được các bộ tộc man hoang thì đã đủ chứng minh ai mới là anh hùng chân chính của đại mạc
Nếu Phượng Vô Trù muốn đến đó thì đương nhiên lúc này hắn tình nguyện đi cùng!
Thân Đồ Diệm vừa nói xong lời này, Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nhướng mày
Hắn nhìn chằm chằm Thân Đồ Diệm rồi cười giễu cợt: “Người tình nguyện đi cùng thì cứ8đi cùng thôi!” Tiếp đó hắn sải bước rời đi.
Thân Đồ Diệm dõi theo bóng lưng hắn một lát, sau đó thở dài với Diễm Liệt rồi hỏi: “Hắn sao thế?” Không hiểu sao Thần Đồ Diệm cảm thấy Phượng Vô Trù cứ là lạ
Mặc dù từ trước đến giờ hắn vẫn luôn bày ra dáng vẻ ngạo mạn, dùng căm nhìn xuống người ta, ánh mắt chẳng thèm nhìn người khác một cách tùy tiện, thế nhưng trong dáng vẻ hắn ngày hôm nay hình như hơi khác mọi khi, hay nói chính xác hơn là..
hình như hắn đang giận dỗi ai đó.
Diễm Liệt mấp máy khóe miệng nhưng không dám kể chuyện xấu của chủ nhân nhà mình, lại càng không dám than thở chuyện mấy ngày nay mình phải sống khốn khổ trong bầu không khí áp lực lạ thường này.
Hắn9chỉ lắc đầu: “Chỉ có thể đợi đến khi Thái tử trở về rồi xem xem cơn giận của ngài ấy có thể nguôi ngoai hay không!” Kể từ sau khi xuống núi tuyết, suốt mấy ngày trời Vương chẳng nói chẳng rằng, hôm nay mới mở miệng nói vài cầu
Diêm Liệt cảm thấy rất bất ngờ vì Thân Đỗ Diệm có thể nhìn ra Vương có điểm bất thường.
Hắn nói xong liền xoay người, vội vàng đi theo Phượng Vô Trù
Hợp Tề và Thân Đồ Diệm đưa mắt nhìn nhau
Thân Đồ Diệm khoanh tay trước ngực, khẽ nhún vai, hỏi Hợp Tề: “Có lẽ Quân chủ nước Nhung hiểu Lạc Tử Dạ hơn bản Điện hạ! Ngươi nói xem tình huống này là…”
Hợp Tề đã là Quân chủ nước Nhung, nghe Thân Đồ Diệm hỏi vậy, khóe miệng hắn khẽ run rẩy, vẻ7mặt rầu rĩ vô cùng: “Trước đây, lúc Lạc Tử Dạ ở quân doanh đã chọc giận Nhiếp chính vương điện hạ, Nhiếp chính vương điện hạ từng phải binh lính đi lùng bắt y! Nhưng bản vương cũng chẳng biết tại sao hiện giờ Lạc Tử Dạ không ở bên cạnh Nhiếp chính vương điện hạ mà vẫn chọc giận ngài ấy!”
Lời này chứng tỏ khả năng gây chuyện của Lạc Tử Dạ quá mức kinh người, người không ở đây nhưng vẫn có thể gây ra rắc rối
Lời này cũng tỏ rõ tính tình Nhiếp chính vương quá tệ, không có chuyện gì cũng muốn tức giận! Thân Đồ Diệm nghe xong, khóe miệng khẽ run lên
Hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Huynh trưởng còn phải binh lính đi lùng bắt Lạc Tử Dạ sao?” “Đúng vậy!” Hợp Tề nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng thắc mắc, “Sao thế, Gia Trác Phong chưa bảo lại chuyện này cho Vương tử Thân Đồ ư?”.
“Chắc đây chỉ là chuyện nhỏ nên hắn chưa nói!” Thân Đồ Diệm làm như không nghe thấy Hợp Tể có thông tin gì đó về Gia Trác Phong, tiếp đó lại chuyển sang mỉa mai việc chuẩn Cách Nhĩ bảo mình đến đây
Hắn nhún vai, đáp lại một câu
Sau đó hắn đưa tay sờ cằm: “Có điều nói thật lòng, bản điện hạ càng lúc càng tò mò về Lạc Tử Dạ đấy!
Người ở nơi xa ngàn dặm mà vẫn có thể ảnh hưởng đến Phượng Vô Trù, hắn nhất định phải qua lại thân thiết với kẻ có thể tác oai tác quái như thế! Hợp Tể nhìn Thân Đồ Diệm, chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Lạc Tử Dạ
Lúc ấy đối phương chỉ nói với hắn vài câu thôi, vậy mà hắn đã bị Phượng Vô Trù điên cuồng trả đũa
Lúc này nghe Thân Đồ Diệm nói vậy, hắn lập tức xúi giục: “Ừm, Lạc Tử Dạ là một người rất thú vị, tiếp cận ngươi chắc chắn sẽ không hối hận đâu!”
Nhưng mà, Phượng Vô Trù nhất định sẽ khiến người hối hận đấy! Hắn nói xong liền dẫn người rời đi.
Mà lúc này, đám người Lạc Tử Dạ đã lên thuyền trở về đại lục Huyên Ngự
Gió lạnh hiu hiu, Lạc Tử Dạ đang đứng ở mũi thuyền, không biết tại sao nàng bất chợt run lên, cứ cảm thấy sau khi mình trở về sẽ không có kết cục tốt đẹp gì..
Mấy ngày nay nàng còn liên tục gặp ác mộng nữa chứ! Ngày nào nàng cũng mơ thấy mình bị Phượng Vô Trù đuổi đánh
Ác mộng khiến nàng ngủ không ngon giấc, trên mặt vác cặp mắt gấu mèo, cả người trông ủ rũ vô cùng
Thuyền cách đại lục Huyên Ngự càng ngày càng gần, tâm trạng nàng càng lúc càng thấp thỏm.