*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt hắn tối xuống, dán chặt vào Lạc Tử Dạ, ánh mắt kia rất phức tạp, dường như trong vẻ tiếc nuối còn mang theo cả sự luyến tiếc, trong luyến tiếc còn có tức giận. Mà lúc này, Lạc Tử Dạ không nói hai lời chỉnh trang lại quần áo đang xộc xệch, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ dần dần khôi phục lại màu sắc bình thường, lắp bắp nói: “Đi ra ngoài xem xem… Xem đã xảy ra chuyện gì đi!”
Bây giờ nàng thật sự nói chuyện không lưu loát rồi, hơn nữa nàng bỗng ý thức được nếu giờ mà bên ngoài không truyền đến tiếng động như vậy, có phải hôm nay bọn họ thật sự… Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy tim đập như trống dồn.
Nàng nhìn về phía hắn, quần áo3của hắn bây giờ mặc dù cũng hơi lộn xộn nhưng vẫn còn khoác trên người, không thể thấy được cảnh đẹp làm cho người ta chảy máu mũi, khiến đầu óc của nàng vẫn còn có thể giữ được chút bình tĩnh. Ánh mắt nàng không kiềm được liếc xuống dưới, lại nói lần trước nàng thiếu chút nữa thấy được thứ kia, vì lúc đó trong lòng chịu đả kích quá lớn nên nàng không thể thấy được!
Hôm nay…
Hắn không cởi quần áo, dĩ nhiên là nàng không thấy được gì. Điều này khiến cho đôi mắt đào hoa của nàng hiện lên chút thất vọng, hơn nữa thân thể của nàng đã sớm bị hắn nhìn thấy hết, thậm chí cũng đã có không ít lần động chạm tay chân, nhưng mà hắn vẫn không cho nàng1xem, nghĩ đến đây trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy suy sụp không ít.
Hắn nhíu đôi này rậm, giữa hai đầu lông mày là nếp gấp quen thuộc. Thấy ánh mắt thất vọng của nàng, giọng của hắn bỗng thêm vài phần ngạo mạn, hắn nâng cầm nàng lên hỏi: “Muốn nhìn hả?”
“Muốn!” Lạc Tử Dạ rất thẳng thắn, chân thành! Là một con ma háo sắc, sao nàng lại không muốn nhìn cơ chứ?
Nàng vừa dứt lời, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thể so với thần ma kia lộ ra biểu cảm cay nghiệt quen thuộc, cùng với vẻ cao ngạo thật khiến người ta muốn đá hắn một phát. Khóe môi khẽ nhếch, hắn phun ra ba chữ: “Cầu xin Cô!”
“Chàng cút đi!” Lạc Tử Dạ đá một phát, cái chuyện hư hỏng này còn muốn9nàng cầu xin?
Hắn không khoe khoang, không phát bệnh quốc vương(*) một giây thôi thì sẽ chết hả?
(*) Bệnh quốc vương: kiêu ngạo, đòi hỏi như một ông vua.
Nhưng chân nàng nhanh chóng bị đôi chân dài của hắn chế trụ, chỉ thấy hắn hất cằm, giọng nói ma mị thuần lạnh mang theo chút khàn khàn gợi cảm, trầm giọng nói: “Nàng cầu xin Cô thì Cô có thể cho nàng nhìn. Nhưng Lạc Tử Dạ, Cô có cầu xin nàng sợ rằng nàng cũng không đành lòng cho Cô nhìn!”
Nói đến đây, hắn quan sát nàng một lượt. Lạc Tử Dạ xanh mặt, vung nắm đấm đánh tới mũi hắn: “Mẹ nó, chàng xem còn chưa đủ hả?”
Đúng vậy, nếu hắn thật sự cầu xin nàng, nàng đúng thật là sẽ không cam tâm tình nguyện cho hắn3nhìn, một phần là xuất phát từ sự rụt rè của một cô gái, một phần là yêu cầu này cũng rất biến thái. Tại sao phải đồng ý chứ? Nhưng mà dáng vẻ tên này coi bộ rất uất ức, giống như nàng xin gì thì sẽ được nấy, còn hắn xin nàng mà nàng không đồng ý, thế này là sao hả?
Hắn cầu xin nàng lúc nào hả? Không phải lần nào hắn cũng muốn làm gì thì làm cái đó liền trực tiếp dùng vũ lực áp đảo ư?
Một đấm này của nàng nhanh chóng bị bàn tay hắn bao lấy, cho dù là thân thể hay là tay nàng ở trước mặt hắn dường như đều nhỏ xinh đến quá đáng. Nhiệt độ ấm áp theo bàn tay truyền đến, mà dường như hành vi vừa3rồi của nàng cũng khiến hắn rất hài lòng, cất giọng cười rộ lên.
“Ầm!”
Âm thanh khiến cho người ta nghi ngờ lần nữa vang lên ở ngoài lều vải.
Nhiếp chính vương điện hạ biến sắc, sắc mặt gần như tối lại. Chuyện tốt hôm nay đã bị âm thanh này phá tan tành, hắn biết nếu mình không lập tức đi ra ngoài xem sao, thì sợ rằng âm thanh chết tiệt này sẽ không ngừng lại!
Hắn buông bàn tay Lạc Tử Dạ ra, vươn tay ngắt mũi nàng một cách thân mật, nói chầm chậm bằng chất giọng từ tính thuần lạnh: “Đợi Cô trở về!”
Trong giọng điệu dịu dàng kia lộ ra chút cưng chiều, không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào.
Lạc Tử Dạ nghiêng đầu, dáng vẻ khó chịu: “Ai thèm chờ chàng!”
Cử chỉ ngây thơ hồn nhiên của một người con gái đã thành công lấy lòng hắn, khiến cho hắn cất giọng cười to lần nữa, chỉnh đầu nàng thẳng lại, nghiêng người hôn nàng.
Hôn xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Ấm ức trong lòng hắn giờ đã tản đi một chút. Đến lúc này bỗng nhiên hắn cảm thấy việc nàng có yêu hắn không, có thích hắn không, thậm chí có phải đang lợi dụng hắn hay không đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là bây giờ nàng nguyện ý gần gũi hắn, quan trọng là nàng vẫn còn ở trong lòng bàn tay hắn chưa bay đi mất, hắn cũng sẽ không để cho nàng bay đi.
“Thối Thối!” Nàng bỗng nhiên kêu hắn một tiếng.
Sau khi trở về, nàng chưa từng gọi hắn như vậy. Dường như hai chữ này đã chạm nhẹ vào một bức tường im ắng vô hình, khiến chúng vỡ tan trong phút chốc. Hắn gần như có cảm giác hàng rào phòng ngự trong tim mình đã thất thủ, hắn gần như quên mất những gì mình thấy trong bức thư mật của Mân Việt, hắn gần như… Đã muốn tự nói với mình, ngày đó những gì nàng nói với Mân Việt đều là dối lòng, cho dù đây chỉ là hắn tự lừa mình dối người.
Bước chân hắn khựng lại, không hề động đậy, hắn đưa lưng về phía nàng, chờ nàng mở miệng.
Nàng hơi nhướng mày, mở miệng nói: “Tuy chàng không chịu nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều ta cảm thấy chàng rất khác thường, rất có thể liên quan đến chuyện mấy ngày trước. Nhưng ta muốn nói, chàng cũng biết đó, nhiều khi bởi vì đủ loại suy tính mà người ta không thể lúc nào cũng làm theo lòng mình, nói ra suy nghĩ thật lòng của mình. Có nhiều lúc, người ta có thể bị buộc phải nói ra những lời dối lòng! Nhưng xin chàng hãy tin ta, đối với chàng cho dù là ta mềm nhũn ra hay là đến gần, hoặc đồng ý để chàng đến gần, đều là thật lòng chưa từng giả vờ!”
Nàng không trực tiếp nói đến chuyện Mân Việt, nàng nghi ngờ hắn vì chuyện này mới trở nên khác thường nhưng nàng cũng không chắc chắn. Vì vậy lúc này nàng cũng không nhiều lời, tránh cho hắn vốn không biết mà nàng nói ra như vậy, lại vô cớ sinh sự, không cẩn thận lại chọc giận tên điên này.
Nàng vừa nói ra lời này, khóe miệng của hắn nhếch lên, nếp gấp giữa đôi mày rậm dần dần bớt đi.
Hắn ngoái đầu lại nhìn chăm chăm vào mắt nàng, trong đôi mắt kia dường như có chút ấm áp, giọng nói ma mị chầm chậm vang lên: “Lạc Tử Dạ, lời ấy là thật?”
“Là thật!”