*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3��Nói cho cùng y vẫn là con trai Lạc Túc Phong, chuyện này, phụ vương khuyên con không nên nhiều lời với y!” Còn về việc vì sao Mân Việt nói ông không cần quan tâm đến chuyện kế thừa hương hỏa Phượng gia thì ông không đề cập đến.
Ông vừa nói ra lời này, đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù hơi híp lại.
Phượng Thiên Hàn nhanh chóng đặt tay lên vai hắn. Ông thấp hơn Phượng Vô Trù nửa cái đầu nên khi đặt tay lên vai Phượng Vô Trù, trông lưng ông có vẻ gù hơn, già nua hơn. Ông nói khẽ: “Nếu như con tin tưởng Lạc Tử Dạ, nói cho y biết cũng không sao. Suy cho3cùng, trên cõi đời này người không hy vọng biết rõ thân thế của con, cũng không hề muốn con biết thân thế của người đó, càng không muốn người ngoài biết rõ thân thế của con, không ai khác mà chính là…”
Ông nói đến đây bỗng nhiên nói không nên lời, hốc mắt chợt nóng lên, thu tay lại rồi quay lưng đi.
Phượng Vô Trù nhìn bóng lưng ông, chậm rãi nói: “Công ơn nuôi dưỡng của phụ vương, nhi thần không quên!”
“Tốt! Tốt!” Phượng Thiên Hàn vỗ vai hắn, quay lại lều vải của mình, đồng thời nói: “Nếu con không muốn đến thì bảo Lạc Tử Dạ một mình tới gặp bản vương. Yên tâm, bản vương sẽ không làm1khó y! Con trai lớn rồi không nghe lời phụ vương nữa, có lúc truyền nó đến gặp bản vương, ba lần bốn lượt mời nó đi nó cũng không vui vẻ đi…”
Phượng Thiên Hàn nói đến đây thì chuyển sang ca thán, ngửa đầu đi trước.
Đây rõ ràng là một chiêu lạt mềm buộc chặt, lại mang theo chút thương xót buồn bã, Nhiếp chính vương điện hạ khẽ cau mày, khóe miệng cũng hơi giật giật. Mà lúc này, Phượng Thiên Hàn lại nói: “Ta đã là một lão già khọm rồi, còn sống đến giờ cũng không biết rốt cuộc là còn có ý nghĩa gì, ôi…”
“Phụ vương, Cô đã biết!” Hắn cắt ngang lời Phượng Thiên Hàn, coi như9là đã đồng ý dẫn Lạc Tử Dạ đi gặp ông.
“Ai chà, còn sống thật là tốt!” Phượng Thiên Hàn lập tức đổi giọng, tâm tình sung sướng mà đi như bay về phía lều vải của mình.
Phượng Thiên Hàn nói xong đã đi trước. Mà Nhiếp chính vương điện hạ ngoái đầu nhìn lại thấy Lạc Tử Dạ vẫn còn đứng ở cửa, sắc mặt hơi trầm xuống, chắc là đang lo lắng cho Doanh Tần. Hắn cũng không nói gì, lúc giơ tay lên, một luồng nội tức tuôn ra, nhanh chóng kéo Lạc Tử Dạ đến bên cạnh hắn.
Lạc Tử Dạ cau mày, không biết hắn lại muốn làm gì, nhưng ban ngày ban mặt chắc cũng không làm ra3những chuyện khác người, cho nên nàng cũng không phản ứng quá khích. Sau khi nàng bị luồng nội tức kéo đến bên cạnh hắn, bàn tay của hắn nhanh chóng bao lấy tay nàng.
Giọng nói ma mị mang theo sự ngạo mạn cùng cảm giác bức bách quen thuộc của hắn chậm rãi vang lên: “Đang lo lắng cho Doanh Tần hả?”
“Ừ!” Lạc Tử Dạ cũng không gạt hắn, đưa tay bóp vùng giữa trán nói: “Cổ Đoạn Trường vẫn còn ở trong cơ thể hắn, không biết là có gây ảnh hưởng gì đến hiệu quả của hoa sen yêu hay không, nếu như hai thứ này khắc chế lẫn nhau, vậy…”