*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ cũng biết hắn không phải là người hay hóng chuyện nên nàng chỉ nhắc một câu như vậy thôi chứ không nói nhiều. Hắn im lặng, nàng cũng không nói gì thêm nên bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh lạ thường. Thế là Lạc Tử Dạ chủ động bắt chuyện: “Tiếp theo chúng ta làm gì vậy? Đi gặp phụ vương của chàng sao?”
“Nàng muốn làm gì?” Ánh mắt hắn khóa chặt trên người nàng, giọng hắn vốn lạnh lùng bá đạo nhưng lúc này nghe có vẻ dịu dàng, cũng không có cảm giác áp bức, tựa như hắn chỉ đang hỏi ý kiến nàng mà thôi.
Lạc Tử Dạ nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Bây giờ gia chẳng3muốn làm gì hết, chỉ muốn chàng đừng tự dưng nổi giận. Ta cảm thấy chiều nay hai đứa mình có thể cân nhắc đến chuyện ra ngoài đi chơi xuân nè, bàn chuyện nhân sinh nè!”
Trước kia bọn họ đã giao hẹn, sau khi nàng trở về từ đảo Thiên Lãng, bọn họ sẽ thẳng thắn với nhau.
Mà muốn thẳng thắn với nhau, nói cho đối phương biết bí mật của mình thì tất nhiên phải có địa điểm thích hợp và tâm trạng thoải mái. Ví dụ như ra ngoại thành du xuân chẳng hạn, rất phù hợp để tâm sự, bàn chuyện nhân sinh đó.
Nàng vừa dứt lời, hàng lông mày rậm của hắn khẽ nhếch lên. Hắn nghiêng người, cúi đầu, đôi đồng1tử ma mị chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Hắn cất tiếng hỏi nàng, giọng nói lạnh lùng cuốn hút mang theo cảm giác áp bức như mọi khi: “Chẳng phải nàng đã nói là không bàn chuyện nhân sinh sao?”
“Ờm… Nhân sinh này… không… không phải nhân sinh kia!” Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy, không ngờ tên này lại nhớ kỹ thế. Lúc đó nàng nói rằng không bàn chuyện nhân sinh bởi vì nàng biết đi bàn chuyện nhân sinh trong lúc hắn đang giận dữ chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm đó có biết không? Bàn chuyện nhân sinh vào lúc này nào giống với khái niệm nhân sinh lúc đó đâu.
Nàng nói xong, hắn không lên tiếng. Đôi9mắt ma quỷ kia vẫn khóa chặt trên gương mặt nàng, ánh mắt bùng lên lửa giận. Thấy vậy, Lạc Tử Dạ lập tức ý thức được khả năng lớn là hắn vẫn còn đang tức giận vì chuyện xảy ra sau khi nàng ra biển.
Nàng cười gượng, dùng bả vai cọ lên cánh tay hắn, cố gắng kéo gần quan hệ giữa hai người, đồng thời thể hiện sự thân thiết. Sau đó, nàng trưng ra vẻ mặt tươi cười: “Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, hiểu lầm cần được hóa giải. Cuối cùng, mâu thuẫn không còn tồn tại, mà cuộc sống thì vẫn phải bàn tiếp!”
Nàng đang cố gắng biểu đạt với hắn rằng mọi chuyện lúc trước đều là hiểu lầm. Về phần3những mâu thuẫn nảy sinh trong khoảng thời gian này, thật ra bọn họ không cần thiết phải nhớ rõ trong lòng, vẫn nên bỏ qua càng sớm càng tốt, xem như tất cả không hề tồn tại, cũng chưa từng xảy ra thì tốt hơn.
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng kia của nàng, cuối cùng hắn vẫn thấp giọng nói: “Được!”
Diêm Liệt nghe hắn nói vậy, lập tức thốt lên: “Vương!”
Trong lòng hắn sốt ruột chết đi được. Thật ra hắn không tán thành chuyện Vương nói cái gì đó với Thái tử. Bởi vì sau một màn xảy ra trước cửa lều của Doanh Tần, kỳ thật hắn hơi nghi ngờ mục đích Thái tử tiếp cận Vương. Dù3nói thế nào đi chăng nữa, Lạc Tử Dạ và Lạc Túc Phong cũng có quan hệ máu mủ ruột rà, mà biểu hiện bình thường của Thái tử không hề làm cho người ta cảm thấy Thái tử là người hoàn toàn đáng tin cậy. Trong tình huống này, hắn cho rằng Vương không nên nói cho Lạc Tử Dạ biết bí mật của mình.