*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
– —————————
6 giờ chiều, Ân Mặc đúng giờ tan làm.
Thư ký Ôn đã chờ sẵn ở cửa, mở cửa xe cho Ân Mặc: “Ân tổng, phu nhân vừa đăng một bài Weibo.”
“Anh có muốn xem thử không ạ?”
Ngón tay đang cài khuy cổ tay áo sơ mi của Ân Mặc hơi dừng lại, sau đó thần sắc bình tĩnh cài khuy măng sét kim cương lại.
Khuy áo khiêm tốn được che đi một chút dưới áo vest.
Khom lưng ngồi vào ghế sau.
Lúc này mới nhận lấy máy tính bảng trong tay anh ta.
Đập vào mắt chính là video vlog mà Phó Ấu Sanh đăng.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô đăng vlog, lượt thích đã có mấy trăm nghìn, bởi vậy có thể thấy sức ảnh hưởng của bà Ân trong giới giải trí mạnh cỡ nào.
Trong video, Phó Ấu Sanh chỉ để lộ một đôi tay nhỏ trắng nõn mịn màng.
Trong tay cầm quả sầu riêng mới được tách, múc hết phần thịt sầu riêng ra, sau đó đặt vào một chiếc đ ĩa bên cạnh, thêm dòng phụ đề ―― không dùng nữa. Lại đặt hai miếng vỏ sầu riêng thoạt nhìn rất đáng sợ ở trước mặt, từng bước từng bước làm sạch sẽ.
Rồi lại thong dong chậm rãi dùng dụng cụ mài nhẵn gai trên vỏ sầu riêng.
Cuối cùng tái hiện ra hai hõm trũng tròn như lõm chân, kết thúc.
Ân Mặc xem một lượt video từ đầu đến cuối với sự thích thú cao độ, không biết còn tưởng đang xem văn kiện quan trọng gì đấy.
Cuối cùng tầm mắt mới rơi vào phần phụ đề trên Weibo của cô.
Môi mỏng khẽ mím cười.
Thư ký Ôn ở bên cạnh thấy Ân tổng đã xem xong rồi, giờ mới mở miệng: “Lần này phu nhân coi như vì thanh danh của anh, đã bán hết cả thanh danh của mình rồi ạ.”
Coi như đã xin lỗi rất chân thành.
Ân Mặc khẽ gật đầu: “Cậu nói không sai.” Bà Ân quả thực là rất chân thành.
Anh như có suy tư vuốt vuốt đuôi chân mày, giọng nói mỉm cười, “Cho nên, tôi đang suy nghĩ phải khen thưởng gì cho vợ tôi mới tốt đây.”
Thư ký Ôn ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười này của Ân tổng nhà mình, rùng mình một cách khó hiểu.
Mặc niệm cho bà Ân.
Cái này sợ rằng không phải khen thưởng đâu nhỉ.
Ân tổng cười đến mức đáng sợ như vậy.
Nghĩ tới bình thường bà Ân đối xử với đám cấp dưới bọn họ cũng không tệ, thư ký Ôn tranh thủ một chút: “Phu nhân hình như khá thích trang sức của nhà C, đúng lúc đi qua, chi bằng anh tiện đường mua một bộ cho phu nhân ạ?”
“Được.”
Ân Mặc đồng ý.
Ở khoản tiêu tiền cho Phó Ấu Sanh, trước giờ anh sẽ không có bất cứ suy xét nào.
Chỉ cần thích, thì mua.
Chung quy…… cũng không phải không mua nổi.
Cho ăn một quả táo ngọt, bà Ân có lẽ càng có thể tiếp nhận được ―― khen thưởng của anh.
Lúc này trong biệt thự Lộc Hà Công Quán.
Phó Ấu Sanh nhìn đã gần đến giờ, muốn đi đón Ân Mặc tan làm.
Cô cực nhanh chóng chuẩn bị xong bữa tốt dưới ánh nến, bữa trưa không đi đưa cơm trưa tình yêu được, cho nên Phó Ấu Sanh trực tiếp đến bữa tối dưới ánh nến.
Cho tất cả người hầu trong nhà tan làm sớm.
Sau khi Phó Ấu Sanh thắp nến xong, rồi kéo tất cả rèm cửa trong phòng khách lại.
Mới lạch cạch lên lầu đi thay đồ.
Trước gương toàn thân.
Phó Ấu Sanh thay váy ngắn cùng áo đồng phục mặc hồi cấp 2.
Bởi vì đã cao hơn cùng với dậy thì, Phó Ấu Sanh mặc trang phục hồi mười mấy tuổi, trực tiếp lộ ra một đoạn vòng eo thon nhỏ.
Có loại mỹ cảm cấm dục vườn trường.
Thân hình yêu kiều linh lung được bao bọc trong bộ đồng phục trẻ trung phóng khoáng, một đôi chân thon dài trắng như tuyết duỗi ra, dưới ánh đèn rực rỡ của phòng ngủ chính, sáng bóng đến mức như có thể phản quang.
Phó Ấu Sanh nhìn mái tóc dài bồng bềnh xõa trên vai của mình, suy tư hai giây.
Liếc nhìn thời gian.
Vẫn còn chút thời gian.
Sau đó lấy máy uốn tóc từ trong ngăn tủ ra, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, lại uốn nhẹ mấy lọn lớn, trong thanh xuân dạt dào lại lộ ra lười biếng phong tình.
So với sườn xám cô thích mặc ngày thường, kiểu đồng phục học sinh cấm dục này, lại là một loại đẹp khác.
Một loại khác ―― mê hoặc.
Nhìn chính mình trong gương.
Phó Ấu Sanh chống cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là hời cho Ân Mặc rồi.”
Haizz, vận may của Ân Mặc sao lại tốt như vậy.
Cưới được bà xã vừa xinh đẹp dáng lại chuẩn như cô.
Từ cửa sổ đang mở rộng, Phó Ấu Sanh nghe thấy âm thanh động cơ ô tô từ bên ngoài trên đến, vội vàng từ cửa sổ nhìn xuống dưới.
Ân Mặc đã đi về phía này.
Sau khi chiếc Maybach màu đen đưa Ân Mặc về, liền được tài xế lái đi.
Phó Ấu Sanh lặng lẽ xuống lầu.
Chuẩn bị cho Ân Mặc một kinh hỉ.
Ngoài biệt thự.
Ân Mặc nhìn căn biệt thự tối đen như mực, tất cả rèm cửa đều đóng kín mít, không có chút ánh sáng nào lọt ra ngoài.
Bước chân của người đàn ông dừng lại một chút, ngay sau đó không nhanh không chậm đi vào trong.
Một đường, không trở ngại.
Cho đến khi mở cửa lớn ra.
Bên trong tối om, thấp thoáng có thể có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng ăn.
Ân Mặc quay lại phòng khách, đập vào mắt liền nhìn thấy bữa tối lung linh dưới ánh nến.
Vô cùng lãng mạn.
Toàn bộ phòng khách cùng phòng ăn nối liền nhau không một bóng người, chỉ có duy nhất ánh nến lập lòe.
Ân Mặc kéo kéo chiếc cà vạt trên cổ, chiếc sơ mi vốn không chút cẩu thả lập tức trở nên hơi phóng túng.
“Ấu Ấu?”
Giọng nói từ tính của người đàn ông trong hoàn cảnh tối tăm mập mờ đặc biệt dễ nghe.
……
Mấy phút sau.
Ngay khi Ân Mặc chuẩn bị lên lầu đi tìm.
Đột nhiên một bóng dáng trắng xanh đen xem chợt hiện ra từ tấm bình phong kiểu Âu ngăn cách với cầu thang.
“Ân tổng ~”
Ánh mắt của Ân Mặc ổn định lại, đập vào mắt chính là gương mặt vừa nhỏ nhắn vừa non mềm của thiếu nữ, cùng với bộ đồng phục học sinh trẻ trung trên người cô.
Trên cánh môi xinh đẹp của Phó Ấu Sanh tô son bóng, kiều diễm ướt át.
Lúc này hơi hơi hé mở, giọng nói vốn đã vừa mềm vừa ngọt, cố tình kéo dài ngữ điệu, gọi một tiếng.
Chỉ cần là đàn ông, đều không chịu nổi kiểu mê hoặc sáng loáng này.
Yết hầu trên cần cổ thon dài của Ân Mặc lăn nhẹ.
Đối mặt với đôi mắt đào hoa như có móc nhỏ kia của cô vợ nhà mình, tiện tay đặt hộp trang sức mua trên đường lên bàn.
Phó Ấu Sanh theo động tác của anh nhìn sang.
Ánh mắt rơi vào hộp quà tinh xảo kia.
Thò người ngó qua.
Hai đuôi ngựa uốn cong đầy khiêu khích theo động tác của cô rơi xuống hõm cổ mảnh khảnh, lắc qua lắc lại.
Ngay cả những sợi tóc đều quyến rũ sít sao.
Phó Ấu Sanh mở hộp trang sức ra.
Nhìn dây chuyền kim cương ở bên trong được ánh nến phản chiếu sáng lấp lánh, trái tim thoáng rung động.
Người đàn ông ngắm nghía mấy sợi tóc xõa trên cổ cô, giọng nói vốn từ tính mang theo chút khàn khàn: “Hôm nay bà Ân lại chơi tuồng nào?”
“Bữa tối dưới ánh nến và giáo phục play?”
“Hửm?”
Ánh mắt quét qua bộ đồng phục học sinh cô đang mặc trên người, môi mỏng ngậm ý cười, thì thầm bên tai cô.
Phó Ấu Sanh bình thản lấy sợi dây chuyền từ trong hộp trang sức ra, nhướng mi, kiễng chân vòng tay ôm lấy bả vai người đàn ông, chậm rãi nói: “Dỗ anh đó, Ân tiên sinh không nhìn ra sao?”
“Đeo lên giúp em.”
Nói rồi, liền quay người lại, hơi hếch cằm lên, để lộ chiếc cổ vừa yếu ớt lại mềm mại dưới mắt người đàn ông.
Như là trao nhược điểm trí mạng của mình vào tay anh.
Ân Mặc liếc nhìn sợi dây chuyền được Phó Ấu Sanh nhét vào tay, vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, đeo sợi dây chuyện vào.
“Đẹp không anh?”
Phó Ấu Sanh quay người lại, sờ sợi dây chuyền một chút, đôi mắt cong cong nhìn Ân Mặc, “Anh đây cũng là dỗ em ạ?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Không ngờ hai người họ trái lại nghĩ cùng một hướng.
Tầm mắt Ân Mặc lướt xuống.
Bỗng nhiên ――
Khi Phó Ấu Sanh mặt mày hớn hở với anh, hai tay siết chặt vòng eo của cô, giống như ôm một đứa trẻ, bế Phó Ấu Sanh lên, cất bước lên lầu.
“Á.”
Phó Ấu Sanh khẽ kêu lên một tiếng: “Bữa tối dưới ánh nến còn chưa ăn đâu!”
Toàn bộ phòng khách ngoài một chút ánh nến kia ra, những ánh đèn khác đều được Phó Ấu Sanh tắt hết rồi.
Vì để tạo ra bầu không khí lãng mạn.
Vốn dĩ cô nghĩ phải là, hai vợ chồng ăn tối dưới ánh nến, uống chút vang đỏ, sau đó nước chảy thành sông.
Hoàn toàn không ngờ tới.
Ân Mặc lại có thể trực tiếp bỏ qua bữa tối dưới ánh nến, vậy chẳng phải cô phí công chuẩn bị rồi sao!
Quả nhiên.
Sau khi nghe thấy lời của cô, Ân Mặc vững vàng lên lầu, vừa nói: “Đừng gấp, bữa tối dưới ánh nến lúc nào ăn chẳng được, trò chơi giáo phục phải chơi nhân lúc có tâm trạng mới được.”
“……”
Từ góc dodooj của Phó Ấu Sanh có thể nhìn thấy rõ quai hàm với đường nét ưu việt của người đàn ông, không nhịn được giơ tay nhéo má anh một cái, “Anh không có tức giận có phải không?”
Trước đó lúc gọi điện thoại, còn nói bắt cô có thành ý.
Bây giờ cô có thành ý như vậy, vừa là giáo phục vừa là bữa tối dưới ánh nến, tên chó cún trông có vẻ rõ ràng không hề tức giận.
Còn chuẩn bị dây chuyền cho cô.
“Bà Ân hôm nay ở trên Weibo hy sinh lớn như vậy, quả thật là nên được dỗ dành.”
“Anh dỗ em.”
Đi đến cửa phòng ngủ, Ân Mặc một tay ôm cô, tay còn lại mở cửa phòng.
……
……
Trong phòng một mảnh kiều diễm.
Một bàn bữa ăn tối dưới ánh nến được dày công chuẩn bị ở phòng ăn kia, cứ thế yên lặng chờ đợi suốt một đêm.
Chờ đến khi lạnh ngắt đông cứng, cũng chưa chờ được chủ nhân đến thưởng thức nó.
Bởi vì chủ nhân có món ăn càng muốn thưởng thức hơn.
Sáng ngày hôm sau.
Phó Ấu Sanh nhìn đồng phục cấp 2 của đã hỏng của mình, không nhịn được tin nhắn cho Ân Mặc đã đi làm từ sớm.
[Ân Mặc, anh có biết cái gì gọi là làm phát triển bền vững không hả?]
[Ảnh chụp jpg]
Gửi ảnh chụp bộ đồ kia qua.
Phó Ấu Sanh đỡ lấy cái eo già của mình đến phòng tắm ngâm mình.
Mới cảm thấy mình lại sống lại rồi.
Di động rung lên.
YM: [Hóa ra bà Ân còn muốn có lần sau, làm chồng thì nhất định thỏa mãn nhu cầu của vợ.]
Phó Ấu Sanh nhìn tin nhắn WeChat kia, con ngươi đen bóng lộ ra cảm xúc không thể tin nổi, sao lại có người có thể đổi trắng thay đen như vậy?
Cô rõ ràng là tranh luận về bộ đồng phục bị phá hỏng của mình, sao đến chỗ Ân Mặc, thì lại thành cô nhu cầu dồi dào.
Sao anh không lên trời luôn đi!!!
Thế nhưng Ân Mặc thật sự có thể làm ra chuyện lên trời.
Buổi chiều.
Phó Ấu Sanh nhận được một thùng quà mà thư ký Chu đưa tới.
Thư ký Chu xưa nay luôn trầm ổn nghiêm túc, lần này dùng loại ánh mắt quái dị nhìn cô nói: “Bà Ân, trang phục cô cần đều ở đây.”
Phó Ấu Sanh nghi hoặc.
Mấy hôm trước chẳng phải Ân Mặc mới bảo người gửi cho cô một lô trang phục đặt may của các thương hiệu lớn đến sao.
Làm sao vẫn còn.
Chờ sau khi thư ký Chu rời đi.
Phó Ấu Sanh mở thùng ra.
Sau khi lấy đồng phục học sinh với đủ các loại phong cách khác biệt từ bên trong ra, vẻ mặt bỗng chốc đơ luôn.
??!!!
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vừa rồi vì sao thư ký Chu lại có biểu cảm đó.
A a a, Ân Mặc cái đồ cún này ah!!!
Những chiếc váy phong cách khác biệt này, chỉ có điểm chung duy nhất chính là vải nhỏ hơn một cỡ so với bản thân cô!!!
Sau đó hó Ấu Sanh nhận được tin nhắn của Ân Mặc.
[Bà Ân, những thứ này đã đủ để phát triển bền vững rồi chứ?]
Phó Ấu Sanh: “……”
Lý giải của họ về phát triển bền vững có lẽ không giống nhau!
Hít sâu một hơi.
Phó Ấu Sanh từng chữ từng chữ gửi lại: [Sau này không có khả năng phát triển nữa!]
*
Sau chuyện đồng phục học sinh, Phó Ấu Sanh bắt Ân Mặc ngủ ở phòng dành cho khách ba ngày
Sau chuyện đồng phục học sinh, Phó Ấu Sanh bắt Ân Mặc ngủ ở phòng dành cho khách ba ngày.
Tuy rằng cuối cùng nửa đêm đều sẽ trở về phòng ngủ chính.
Nhưng Phó Ấu Sanh cũng đã nguôi giận.
Nghỉ ngơi ở nhà gần một tháng, show tạp kỹ kia cuối cùng cũng bắt đầu quay.
Kỳ đầu tiên là muốn quay trong nhà trước, lần này đã thay đổi chủ đề, hơn nữa tổ đạo diễn vì để tiết kiệm tiền bối cảnh, quyết định đến nhà khách mời ghi hình.
Chờ khi quay được tương đối rồi, kỳ thứ ba bắt đầu, sẽ lại cùng nhau ra ngoài ghi hình.
Hai kỳ đầu đều là quay lại những cảnh tượng sinh hoạt trong nhà, giao tiếp qua lại giữa các cá nhân v.v.
Hôm ghi hình.
Phó Ấu Sanh hiếm khi không có ngủ nướng, thân là một nữ minh tinh, cô vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp.
Cho dù có thể để mặt mộc, cũng không thể thực sự mặt cũng không rửa đã lên hình.
Thế nên cô đã bò dậy từ sớm tắm rửa, đánh răng, sấy khô tóc và dưỡng da.
Thậm chí còn dậy sớm hơn cả Ân Mặc.
Sau khi Ân Mặc tỉnh dậy, liền nhìn thấy cô vợ nhà mình đã ngồi trước gương trang điểm bắt đầu quy trình chăm sóc da.
Đêm qua anh ở thư phòng làm việc đến rạng sáng, dù sao hôm nay không đến công ty, còn rất nhiều việc cần xử lý xong trước một ngày.
Mặc dù vậy, bây giờ cũng mới sáu rưỡi.
Phó Ấu Sanh đang lúc rất bận rộn tranh thủ thời gian liếc nhìn anh một cái: “Dậy rồi thì mau đi đánh răng rửa mặt, lát nữa tổ đạo diễn sẽ tới rồi!”
Ân Mặc đứng dậy xuống giường, áo ngủ trên người bởi vì sau một đêm, khoác hờ trên bả vai gầy chắc hữu lực, bước đến với dáng vẻ biếng nhác lại tùy ý.
Ngón tay dài chạm một chút vào mái tóc dài xõa bồng bềnh hơi quăn của cô.
“Đã tắm rửa rồi, hôm nay sớm như vậy.”
Sau khi cô nghỉ phép, về cơ bản mỗi sáng đều sẽ không dậy trước 8 giờ.
Thấy cô đã tắm rửa lại còn sấy khô tóc, dậy phải gần một tiếng rồi.
Liếc nhìn đồng hồ, Ân Mặc không chút để ý cười cười: “Căng thẳng hả?”
Phó Ấu Sanh từ trong gương trang điểm trừng mắt nhìn anh: “Mau đi đánh răng rửa mặt, làm tóc đẹp hơn chút, đừng khiến em bị vả mặt đấy.”
“Em đã thề với fan rằng ông xã em đẹp trai nhất trần đời, đừng khiến fan cho rằng em đã mở một trăm lớp filter để nhìn anh.”
Từ trong gương.
Mái tóc ngắn đen nhánh có Ân Mặc có hơi bù xù, nhưng tuyệt đối không thể gọi là xấu.
Trái lại vì phần bù xù này, khiến ngũ quan vốn đã thâm thúy tuấn mỹ, phảng phất lộ ra chút khí khái anh hùng khiêu ngạo bất kham.
Vô cùng có nam tính hấp dẫn.
Đúng lúc này.
Cửa phòng bị gõ vang.
“Phu nhân, tiên sinh, tổ chương trình đã đến rồi ạ.”
Nghe thấy tiếng của người hầu ở bên ngoài, Phó Ấu Sanh lập tức đứng lên: “Trời ạ, anh nhanh lên!”
“Mọi người đến hết rồi!”
Nói rồi cũng mặc kệ mình còn chưa thoa kem dưỡng da, liền đẩy Ân Mặc vào phòng tắm, bóp kem đánh răng, chuẩn bị sẵn nước súc miệng cho anh.
Ân Mặc nhìn một loạt động tác của cô.
Bỗng nhiên cười nhẹ mở miệng: “Trái lại được thơm lây với tổ chương trình, bà Ân hiếm khi chu đáo như vậy.”
Phó Ấu Sanh kể cả trước kia khi muốn kết hôn với Ân Mặc, cũng chưa từng chủ động phục vụ anh.
Kể ra thì, những chuyện nhỏ nhặt này hình như đều là Ân Mặc chăm sóc cô.
Vừa nghĩ như vậy.
Phó Ấu Sanh thương tiếc nhìn Ân Mặc: “Sau này em sẽ cố gắng hết sức tốt với anh hơn một chút.”