*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
– —————————-
Đường núi uốn lượn quanh co, đặc biệt còn là tuyết từng rơi, cho nên đi (bộ) rất chậm.
Mãi đến hơn 1 giờ chiều mới đến đích.
Bốn phía núi vây quanh, trong nói chỉ có một ngôi làng, giống như ngăn cách với thế giới.
Trong làng phần nhiều là người già trẻ con, ít có người trẻ tuổi, ở giữa làng có một cây cổ thụ gần nghìn năm tuổi, bên trên quấn không ít dải lụa đỏ, có thể cầu nhân duyên.
Phía trước cây cổ thụ là một chiếc giếng cùng tuổi với cây cổ thụ được bao quanh bằng hàng rào cổ xưa, nghe nói thôn dân ở đây sống rất thọ, nguyên nhân chính là hằng năm uống nước khoáng của giếng cổ.
Chiếc xe đang dừng ở trên con đường cách cây cổ thụ không xa.
Bọn họ đã hẹn tập hợp ở đây.
Ekip chương trình đã dựng xong thiết bị quay phim ở đây rồi.
Cổ thụ núi xa, tiếng cười giòn tan của trẻ con, đặc biệt có không khí.
Phó Ấu Sanh vừa xuống xe, liền nhìn thấy dải lụa đỏ nhân duyên đung đưa trong gió.
Kỳ lạ thay, xung quanh ngọn núi đều được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, duy chỉ có ngôi làng trên núi này dường nhu là được gió tuyết phớt lờ, mặc dù cũng lạnh, nhưng lại không rơi một chút tuyết nào.
Mấy hôm nay, trong làng không hề có tuyết rơi.
Trên đường đạo diễn nói đây là vì địa thế, cho nên hoàn cảnh ở đây rất tốt.
Phó Ấu Sanh hít một hơi không khí trong lành, lại cảm thấy đúng là một nơi rất tốt, nhiệt động cũng không phải đặc biệt thấp, có chút giống nhiệt độ se lạnh của mùa xuân, chứ không phải gió rét.
Ôm Tiểu Ma Vương từ trên xe xuông.
Phó Ấu Sanh nhìn nhóc mặc rất ấm áp, chỉ kéo mũ xuống một chút cho nhóc: “Được rồi.”
Do yêu cầu mãnh liệt của con trai nhà mình, Phó Ấu Sanh mặc chiếc áo khoác dạ màu đỏ đã mặc hôm mùng một Tết, rạng rỡ phô trương, bên con đường cổ kính mộc mạc, có loại cảm giác rực rỡ xinh đẹp.
Giống như màu sắc đậm trên bức tranh thủy mặc.
Tiểu Ma Vương cũng mặc một chiếc áo khoác dạ nhỏ nhắn xinh xắn, quấn khăn quàng cổ rất dày, trên đầu nhỏ đôi chiếc mũ nhỏ có tai mèo do bà cố tự tay may cho nhóc, đáng yêu không lại không lỗi mode.
Thẩm mỹ của lão phu nhân vẫn đều luôn cực tốt.
Đặc biệt thích kết hợp phục cổ cùng thời thượng.
Và thế là ――
Hai mẹ con vừa đứng vững, liền nghe thấy đằng xa truyền tới một giọng nói non nớt trẻ con của một cô bé: “Mẹ ơi, mũ đội trên đầu anh trai nhỏ kia đẹp quá.”
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn sang.
Thế mà lại là ngươi quen.
Là Tưởng Nhàn – nữ số 2 trong một bộ phim trước kia của Phó Ấu Sanh.
Quan hệ của các cô coi như quen biết sơ sơ, dù sao đã từng ở trong một đoàn phim.
Tưởng Nhàn dắt con gái đi tới, chủ động chào hỏi với Phó Ấu Sanh: “Đã lâu không gặp.”
“Không ngờ cô lại có thể thật sự sẽ tới tham gia show cha mẹ – con cái.”
“Viện Viện gọi dì Phó.”
Viện Viện là một cô bé có đôi mắt tròn gương mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, đôi má núng nính thịt, một cặp mắt hạnh nhân khi nhìn người, khiến trái tim người ta mềm nhũn gần như tan chảy.
Phó Ấu Sanh vừa nhìn thấy Viện Viện, hai mắt đều sáng lên.
Cô bé con thật sự đáng yêu quá.
Viện Viên nghiêng đầu nhìn Phó Ấu Sanh, chớp chớp hàng mi dài: “Mẹ ơi, đây không phải là dì, đây là chị gái nhỏ.”
“Chị gái nhỏ xinh đẹp.”
Cô bé còn đặc biệt nhấn mạnh.
Sau đó chủ động vươn tay ra với Phó Ấu Sanh: “Chị gái nhỏ, ôm ôm.”
Tưởng Nhàn: “……”
Lúng túng mỉm cười: “Con gái tôi thích người trông xinh đẹp.”
Cô ấy bế con gái lên, “Gọi là dì, không thể không có lễ phép.”
Phó Ấu Sanh nhìn hai mẹ con các cô ấy thân nhau, không nhịn được cười thành tiếng, “Cô bé khen tuổi trẻ tuổi xinh đẹp đấy, thật là một bạn nhỏ tinh mắt.”
Nói rồi, đặc biệt sờ sờ bím tóc của cô bé con một cách trìu mến.
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, cứ ôm con người ta thì không thích hợp.
Phó Ấu Sanh không quên con trai nhà mình.
“Bạn nhỏ Ân Đình Lễ, gọi dì đi.”
Tiểu Ma Vương vốn tò mò nhìn hai mẹ con Tưởng Nhàn, đương nhiên, nhóc chỉ cảm thấy cô bé con này rất tinh mắt, mẹ của nhóc là mẹ tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời.”
“Cháu chào dì, cháu tên là Ân Đình Lẽ, năm nay 3 tuổi.”
Tiểu Ma Vương tự giới thiệu bản thân một cách rất sảng khoái, mồm miệng rõ rành lanh lợi.
Tưởng Nhàn nhìn mà cũng đặc biệt trông thấy mà thèm: “Chào cháu, ngoan quá đi.”
Đến khi nào con gái nhà mình mới có thể ngoan ngoãn như vậy.
Viện Viện không chịu thua kém, cũng giới thiệu bản thân với Phó Ấu Sanh: “Xin chào chị gái xinh đẹp, em tên là Viện Viện, năm nay……”
Cô bé đếm đếm ngón tay, “Ừm, năm nay bốn tuổi rồi!”
“Vậy cháu không thể gọi là anh trai nhỏ, phải gọi là em trai.” Phó Ấu Sanh nhìn cô bé tràn đầy ý cười.
Trên mặt vẫn duy trì xinh đẹp rạng rỡ ưu nhã.
Trong lòng đã bắt đầu nổ tung: Đáng yêu ghê đáng yêu ghê, mặc chiếc váy nhỏ, thắt bím tóc thật cute ghê!!!
Sau đó liếc nhìn cái đều nhỏ đang đội mũ của con trai nhà mình, Phó Ấu Sanh trong lòng thở dài.
Chạm vào tai mèo của con trai.
Viện Viện rất tò mò với cậu em trai này.
Thoát khỏi ràng buộc của mẹ rồi, liền muốn đến dắt tay Tiểu Ma Vương, “Em trai, mũ của em thật đẹp.”
Tiểu Ma Vương không để Viện Viện dắt tay, bàn tay nhỏ rụt lại trong tay áo, để cô bé nắm lấy cổ tay áo của mình, sau đó nói: “Chào chị, cảm ơn chị khen ngợi.”
Bé con nho nhỏ dáng vẻ nghiêm trang nói chuyện, đặc biệt thú vị.
Viện Viện vẻ mặt ngơ ngác: “Em trai, dắt tay.”
Tiểu Ma Vương: “Bà nội nói không thể tùy tiện để cho con gái dắt tay.”
“Cho nên chị muốn dắt, thì có thể dắt tay áo.”
Viện Viện: “Hả, là như vậy sao?”
Tiểu Ma Vương vẻ mặt nghiêm túc: “Đúng vậy.”
Ở nhà trẻ, những bé gái khác muốn dắt tay nhóc hôn nhóc, nhóc đều không đồng ý.
Phó Ấu Sanh bị con trai mình chọc cười.
Mới tí tuổi đầu, đã biết bảo vệ trong sạch của bản thân.
Cô sợ Tưởng Nhàn hiểu lầm, dù sao nếu lọt vào mắt người khác, còn tưởng con trai nhà mình ghét bỏ cô bé con người ta đấy.
Phó Ấu Sanh vẫn rất thích cô bé Viện Viện này.
Trọng điểm là, bây giờ đang trong lúc ghi hình.
Mặc dù các khách mời khác vẫn chưa đến.
Cho nên khi Tưởng Nhàn nói: “Bé con nhà cô còn nhỏ như vậy, đã có thói ở sạch sao?”
Bởi vì con gái nhà các cô trông rất đáng yêu, cho nên từ nhỏ chưa bao giờ bị người ta từ chối dắt tay hôn hôn.
Không ngờ lại có thể gặp phải thất bại ở chỗ của Tiểu Ma Vương.
Phó Ấu Sanh cười nói: “Nhóc không phải là thói ở sạch, thật sự là bà nội nhóc giáo dục như vậy.”
Nói rồi, cô thở dài một tiếng, “Bởi vì sau khi học mẫu giáo, luôn có bé gái thích ôm hôn thằng bé, để tránh cho thằng bé từ nhỏ không hiểu về loại cử chỉ thân mật này, lỡ như sau này học thành loại hoa hoa công tử(*) phong lưu, cho nên mẹ chồng tôi liền nói với thằng bé, ở bên ngoài không thể để bé gái hôn hôn ôm ôm dắt tay.”
(*)花花公子 – Hoa hoa công tử: kẻ ăn chơi, dân chơi, công tử bột, người hay tán gái, playboy.
Đương nhiên, Ân phu nhân không phải nói như vậy, tuy nhiên ý tứ cũng tương tự.
Ý của Ân phu nhân là, thân mật mà chưa được đồng ý, là hành vi không lịch sự.
Cho nên không được quen những người có loại tật xấu muốn hôn nhóc kia.
Với lại, Tiểu Ma Vương ở phương diện này, rất giống với Ân Mặc, vốn dĩ đã không thích người khác ôm hôn, bây giờ có lời này của bà nội, càng là phụng như chân lý, liên quan đến dắt tay đều không cho phép bạn nhỏ khác và người ngoài dắt.
Tưởng Nhàn vỡ lẽ: “Hóa ra là thế.”
Cô ấy nhìn ngũ quan còn tinh xảo hơn cả con gái nhà mình kia của Tiểu Ma Vương, tán thành sâu sắc.
“Con gái tôi lớn thành như vậy này đều thường xuyên bị người ta ôm hôn, huống hồ là tướng mạo đó của con trai cô, chẹp chẹp chẹp, đây có lẽ chính là phiền não của nhan sắc quá cao ha ha ha ha.”
“Sau này tôi cũng phái nói với Viện Viện, không thể tùy tiện ôm hôn ai.”
Tưởng Nhàn cảm thấy con gái mình cũng đã bốn tuổi rồi, quả thực cũng cần phải chú ý chút.
Dù sao có rất nhiều phương thức bày tỏ sự yêu thích, không nhất thiết một hai phải tiếp xúc thân mật.
May mà con gái mình chỉ nhìn thấy người xinh đẹp mới có thể nhiệt tình như vậy.
Nếu gặp phải người xấu xí, không đẹp mắt, cô nhóc trực tiếp quay đầu.
Khi Tưởng Nhàn nhắc đến thói quen xấu này của con gái mình với Phó Ấu Sanh, không khỏi phiền não.
Phó Ấu Sanh lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cô bé con có cá tính!
Hai bạn nhỏ trải qua mấy phút trò chuyện, đã hơi có chút quen thuộc rồi
Hai bạn nhỏ trải qua mấy phút trò chuyện, đã hơi có chút quen thuộc rồi.
Viện Viện không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc mũ của Tiểu Ma Vương.
Đã rất thích tai mèo kia.
Tiểu Ma Vương bất đắc dĩ liếc nhìn mẹ mình.
Phó Ấu Sanh nhún vai với nhóc, không quản.
Sau đó Tiểu Ma Vương tháo chiếc mũ xuống: “Chị thích à? Có thể cho chị mượn chơi một lát.”
“Nhưng đây là bà cố đích thân làm cho em, không thể tặng cho chị, xin lỗi.”
Logic của Tiểu Ma Vương vô cùng rõ ràng, tuy mới ba tuổi hơn, nhưng nói chuyện rất rõ ràng.
Hoàn toàn không giống một đứa trẻ ba tuổi.
Viện Viện nhận lấy, cười ngọt ngào: “Được á.”
Tiểu Ma VƯơng ngẫm nghĩ: “Mẹ còn mua cho em một cái mũ tai thỏ, ở trong vali, em có thể tặng cho chị cái đó.”
Hai mắt Viện Viện ngay lập tức sáng lên: “Chị thích thỏ!”
Sau đó cô bé nghĩ em trai đều đã tặng mũ cho bé, bé phải tặng cái gì cho em trai đây.
Cau mày nhỏ, Viện Viện nghĩ một lát: “Em trai, chị cũng tặng em quà.”
Đúng lúc này.
Ba nhóm khác mời khác cũng dẫn theo con tới rồi.
Hai bé trai, một bé gái.
Cộng thêm Tiểu Ma Vương và Viện Viện, tổng cộng có ba bé trai, hai bé gái.
Các bé đều bốn tuổi.
Tiểu Ma Vương ba tuổi trái lại là nhỏ nhất.
Sau khi mọi người tự giới thiệu ngắn gọn về mình, đạo diễn liền tuyên bố buổi ghi hình hôm nay chính thức bắt đầu.
Đầu tiên chính là phải chọn nhà.
Mấy bạn nhỏ khác trước kia đều từng quay chung, cho nên đều quen biết, trái lại có vẻ Tiểu Ma Vương có hơi lạc lõng.
Có điều Viện Viện đặc biệt thích gương mặt của Tiểu Ma Vương, cho nên vẫn luôn đi theo bên cạnh tiểu ma vương bla bla bla nói chuyện với nhóc.
Nhà là phân chia theo tốt xấu.
Đạo diễn ở trước ống kính xáo trộn tất cả các tấm thẻ nhà có ghi cái gì đó, sau đó để mấy bạn trẻ lựa chọn.
Để tránh bị người khác hiểu lầm có sự mờ ám.
Trẻ con lựa chọn, chuyện phát sinh trong lúc đó, đều không cách nào đoán được.
Đạo diễn nói: “Bởi vì bạn nhỏ Ân Đình Lễ nhỏ tuổi nhất, hơn nữa bé là người mới tới, cho nên chúng ta để bạn nhỏ Ân Đình Lễ lựa chọn trước có được không?”
Lời nà của anh ta là hỏi các bạn nhỏ khác.
Viện Viện tán thành đầu tiên.
Những bạn nhỏ khác cũng gật đầu.
Vốn dĩ tình thế phát triển đều đang diễn ra theo hướng tốt, nhưng mà hoàn toàn không ngờ tới ――
Sau khi tất cả bạn nhỏ đều rút xong rồi, một cô bé khác là Điềm Điềm rút cuối cùng khóc lóc ầm ĩ muốn tấm thẻ trong tay Tiểu Ma Vương.
Những người khác dỗ thế nào cũng không được.
Tiểu Ma Vương nhìn cô bé khóc vừa thê thảm lại ―― xấu.
Ánh mắt nhỏ mang theo chút ghét bỏ, nhét tấm thẻ trong tay cho cô bé: “Cho chị, đừng khóc nữa.”
Sau đó nhanh chóng tránh xa.
Sợ nước mắt nước mũi của cô bé bắn lên người mình.
Những người khác: Tuổi nhỏ xíu đã ga lăng như vậy, cô Phó dạy thật tốt.
Đặc biệt là tâm trạng của mẹ Điềm Điềm rất phức tạp, sau đó lại rất hâm mộ, vì sao con nhà người ta đều ngoan ngoãn như vậy.
Còn con nhà mình, ngày ngày làm ầm ĩ!!!
Mỗi lần lên hot search đều là vì cáu kỉnh.
Mặc dù cũng đã hot, cũng có được không ít fan, nhưng cái mác mít ướt này là không thể vứt bỏ được.
Người khác không nhìn ra, Phó Ấu Sanh sao có thể không nhìn ra, con trai nhà mình đây là cảm thấy quá ồn ào.
Ngay khi mọi người cầm thẻ phòng của mình đi tìm nhà.
Phó Ấu Sanh dắt theo con trai nhà mình.
Nghe thấy con trai yếu ớt hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta thật sự là đến đây nghỉ dưỡng sao?”
Vốn dĩ tưởng rằng rời khỏi ba, nhóc liền có thể cùng nhau trải qua thế giới hai người với mẹ rồi, không ngờ thế mà lại còn có một đứa nhóc thích khóc lóc như vậy.
Phó Ấu Sanh ho nhẹ một tiếng, dù sao còn có camera ghi hình: “Bé cưng à con thấy hoàn cảnh không tốt sao?”
“Còn có thể ở chung với mẹ, không vui à?”
Nghĩ đến đây.
Tiểu Ma Vương cảm thấy cao hứng nhất chính là: “Không có ba đoạt mẹ, vui vẻ.”
Phụt……
Cameraman đi theo giống như không nhịn được lắc lắc ống kính, bật cười.
Hóa ra Ân đại boss bình thường ở nhà là không được con trai ư thích như vậy hả.
Tranh sủng gì đó, mẹ ơi, thật muốn xem.
Phó Ấu Sanh ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn cameraman, thương lượng với đạo diễn ghi hình “Đoạn này có thể xóa bỏ không?”
Đạo diễn ghi hình mỉm cười lịch sự: “Không quá…… có thể.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Phó Ấu Sanh dắt tay con trai, chân thành nghiêm túc nói với nhóc: “Mẹ đã cố gắng rồi, nếu như chờ phát sóng bị ba con nhìn thấy đoạn này, con cứ tự mình chịu phạt đi.”
Tiểu Ma Vương: “……”
Mẹ gài bẫy con!
*
Sau khi tới chỗ ở, gương mặt nhỏ xinh đẹp vốn không có tinh thần gì của Tiểu Ma Vương bỗng nhiên kinh ngạc: “Wow……”
“Mẹ ơi, chỗ ở này ngầu ghê!”