Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 12: 12: Một Cái Ôm Nhẹ



12.

Một cái ôm nhẹ.
Ngày đầu tiên nghỉ việc, Đông Bối Bối không cần dậy sớm, cậu ngủ thẳng đến 9 giờ rưỡi mới dậy.
Sau khi tỉnh lại cậu nằm trên giường, dang tay dang chân, duỗi thẳng cái lưng lười vừa to vừa dài.
Đã!
Sau khi rời giường, Đông Bối Bối tàn tàn rửa mặt, lấy đồ ăn, tàn tàn ngâm cho mình tách hồng trà, cầm đến cửa sổ sát đất ở phòng khách, vừa uống vừa phơi nắng.
Phơi rồi phơi, Đông Bối Bối nhắm mắt lại thỏa thích cảm nhận phần nhàn nhã này, rất thoải mái, thoải mái đến mức từng lỗ chân lông trên cơ thể như được nở ra.
Giữa trưa, Đông Bối Bối ăn uống đơn giản, dù sao cũng không có việc gì làm, cũng không cần đi làm, cậu nằm trên sô pha nghịch điện thoại một lúc, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi 20 phút.
Buổi chiều, cậu đi qua căn nhà tân hôn bên kia.
Tất cả các thiết bị gần như đã được lắp đặt xong, đồ dùng cũng đâu ra đấy.
Cậu lại tiếp tục tàn tàn đi dạo khu bán đồ nội thất, mua đồ, mệt thì tìm cửa hàng ngồi xuống uống trà, lướt điện thoại.
Không cần phải ngồi buồn cả ngày ở văn phòng, càng không cần sáng 9 chiều 5, thời gian do cậu chi phối.
Sau một tuần thư thái thoải mái, bằng mắt thường cũng có thể thấy khí sắc của Đông Bối Bối được cải thiện, vẻ ngoài tuấn tú càng trở nên thanh nhàn, khí chất thần thái cũng ôn hòa tươi sáng hơn.
Tần Lĩnh thấy hết trong mắt, cũng hiểu được vì sao bạn đời trẻ tuổi của mình muốn nghỉ việc.
Và Đông Bối Bối tâm trạng tốt khí chất tốt cũng ảnh hưởng đến anh.
Tần Lĩnh cảm thấy rất thả lỏng khi gặp Đông Bối Bối, những mệt mỏi và áp lực trong công việc cũng được giải tỏa.
Thời gian trôi nhanh, nhoáng cái đã cuối năm.
Tần Lĩnh càng ngày càng bận, bận đến mức chỉ có thể gọi vài cuộc điện thoại với Đông Bối Bối, suốt ngày không ở dưới đất mà cứ bay tới bay lui.
Đông Bối Bối ở một mình cũng rất thoải mái, còn rất phong phú — sau một tháng cậu dọn dẹp nhà cửa, cuối cùng cũng dọn hết.
Thấy năm mới sắp đến, Đông Bối Bối bắt đầu mua đồ tết, quét dọn vệ sinh, làm một số thực phẩm có thể để đông lạnh.
Cậu làm rất nhiều, chia cho Mẫn Hằng một ít, còn chia cho chú Trương tài xế đã giúp đỡ cậu dọn nhà.
Nhà của chú Trương không ở đây, sẽ quay về thăm nhà trước năm mới.
Ông thấy Đông Bối Bối cho mình nhiều đồ ăn, đa số là thịt, ông có hơi ngượng: “Chú vốn định mua một ít để mang về thì cậu đã cho chú quá trời, thế này chú không cần phải đi siêu thị nữa.”
Đông Bối Bối: “Vậy không phải rất vừa lúc hay sao?”
Chú Trương cầm đồ tết, đứng dưới lầu nói chuyện một hồi với Đông Bối Bối, nói đến năm mới, chú Trương chợt thở dài: “Cũng không biết năm nay sếp Tần có về ăn tết không.”
?
Đông Bối Bối cảm thấy lời này hơi lạ.

Cái gì gọi là có thể về hay không?
Chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể ngăn cản Tần Lĩnh về nhà ăn tết hay sao?
Chú Trương hạ giọng, nói như thì thầm: “Chú nói cho cậu nghe, chẳng phải là vì ấy ấy trước đó của sếp Tần ư.”
Ấy ấy.
Chú Trương: “Là cái vị lúc trước chuẩn bị kết hôn ấy.”
À, người trước.
Người trước thì sao.
Chú Trương: “Tết năm ngoái, sếp Tần không về nhà, cha của sếp Tần từ nông thôn lên đây ăn tết, cậu đoán xem, cha của sếp Tần không thích vị kia, nói người ta õng à õng ẹo, dù sao cũng không phải là lời gì tốt, hai cha con bắt đầu lục đục với nhau.”
À, ra thế.
Ngón tay của Đông Bối Bối sờ lên chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Chú Trương cũng là có ý tốt: “Dù sao bên phía cha của sếp Tần — Sau này cậu phải chăm sóc nhiều hơn.”
Quay sang nói chuyện với Tần Lĩnh, Đông Bối Bối hỏi chuyện ăn tết, Tần Lĩnh: “Năm ngoái lúc lãnh chứng tôi có về một lần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 89

Gần đây bận quá nên không định về ăn tết.”
Đông Bối Bối nghĩ rằng cha của Tần Lĩnh cũng sẽ lên thành phố ăn tết như năm ngoái, Tần Lĩnh: “Năm ngoái lục đục có chút không vui, năm nay ông ấy không định lên.

Đến lúc đó tôi với em về ăn tết với ông ấy.”
Ra thế.
Đông Bối Bối: “Vậy năm mới anh còn đi công tác không?”
Tần Lĩnh cười: “Thật ra tôi nghĩ, không ai muốn đi theo cùng tôi vào đêm giao thừa với năm mới cả, ai cũng muốn ăn tết.”
Đã vậy thì —
Đông Bối Bối: “Vậy chúng ta cùng nhau đi.”
Nên phải thế.
Tần Lĩnh vốn đã nghĩ như vậy.
Tần Lĩnh: “Tôi cố gắng về trước đêm giao thừa.”
Đông Bối Bối: “Được.”
Một ngày trước đêm giao thừa, đêm tiểu niên.
Ding dong.
Tần Lĩnh đến rồi.

Đông Bối Bối mở cửa, vừa ngước mắt lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một bó hồng trắng tinh.
Cậu hơi sửng sốt, Tần Lĩnh đưa cho cậu.
Đông Bối Bối nhận lấy, nhìn bó hồng trong tay, vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc, từ kinh ngạc biến thành hơi ngượng ngùng, cảm thấy ngại quá rồi đó.
Đông Bối Bối: “Cảm ơn.”
Đó là lần đầu tiên cậu được nhận hoa hồng.
Cũng là lần đầu tiên Tần Lĩnh tặng hoa cho người khác, lúc bước vào tiệm hoa, chủ tiệm hỏi anh cần gì, tặng ai, Tần Lĩnh nói tặng cho vợ, chủ tiệm đề cử ba loại hồng trắng đỏ xanh, cuối cùng Tần Lĩnh chọn màu trắng, chủ yếu là do anh cảm thấy Đông Bối Bối ôn hòa dịu dàng, rất hợp với màu trắng.
Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là rất xứng, còn vừa hay — hôm nay Đông Bối Bối mặc áo len màu trắng.
Áo trắng, hoa trắng, đều rất hợp với cậu.
Tần Lĩnh còn mang theo mấy chai rượu đỏ, đều là mấy loại anh cất trong nhà.
Đông Bối Bối thấy anh mang mấy chai rượu theo, lúc cắm hoa còn thuận miệng nói “Mang nhiều quá”, Tần Lĩnh: “Không định uống hết hôm nay đâu, còn lại để ở chỗ em.”
Đông Bối Bối tìm một tủ trống để Tần Lĩnh đặt những chai vang đỏ vào.
Khi Tần Lĩnh cất rượu vào thì thấy trong ngăn tủ toàn là nấm khô, nấm mèo, nước tương rượu gia vị các thứ, anh cười: “Nếu lúc em làm đồ ăn cần rượu thì vừa hay.”
Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một dụng cụ mở nút, bỏ vào.
Đông Bối Bối mở ngăn kéo bên dưới bồn rửa, lấy một dụng cụ mở mới tinh, “Em cũng mua.”
Hai người nhìn nhau cười.
Cơm trưa ăn rất đơn giản.
Ăn xong, Đông Bối Bối bật máy chiếu trong phòng khách lên, chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, Tần Lĩnh lấy ly rồi mở rượu, hai người cùng ngồi xem phim, nhàn nhã thoải mái.
Xem rồi xem, có thể là tác dụng của rượu, cũng có thể là do đồng hồ sinh học, Đông Bối Bối nghiêng người thiếp đi trên sô pha.
Tần Lĩnh vì bận việc nên từ trước đến nay anh không có thói quen chợp mắt giấc trưa, nhưng không biết hôm nay là do quá thả lỏng, hay là do bạn đời của mình ảnh hưởng, một lúc sau anh cũng nhắm mắt lại.
Cứ thế, rèm phòng khách được khép lại, trong phòng ám tối, máy chiếu vẫn chiếu phim, trên sô pha, Đông Bối Bối dựa vào gối, nửa nằm nửa ngồi, Tần Lĩnh hơi ngửa đầu, nhắm mắt dựa vào lưng ghế sô pha, thỉnh thoảng ánh sáng phim ảnh hắt lên khuôn mặt đang ngủ say của hai người, lồng thú cưng bên cạnh ghế, ngưu lang chức nữ bò tới bò lui.
Một nửa buổi chiều vô cùng nhàn nhã trôi qua như thế.
Tần Lĩnh ngủ sâu đến mức ngay cả mơ cũng không có, sau khi tỉnh giấc mở mắt, trước người anh được đắp một tấm khăn.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vậy mà đã hơn bốn giờ.
Bên cạnh anh không còn ai, bộ phim đang chiếu cũng tạm dừng.
Trên bàn chỉ còn hai ly rượu vang đỏ chưa cất đi, chứng tỏ hai người bọn họ quả thực đã ngồi đây xem phim cách đây không lâu.
“Tỉnh rồi?”
Giọng của Đông Bối Bối vang lên từ phía sau.
Tần Lĩnh quay đầu lại nhìn, thấy Đông Bối Bối đang cầm một dĩa trái cây trong tay, còn có một cái bát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1473

“Ừm.” Tần Lĩnh duỗi vai lưng, “Thiếp đi mất.” Đâu chỉ là thế, anh còn ngủ rất ngon, rất thoải mái.
Đông Bối Bối đặt trái cây lên bàn, đưa bát trong tay cho Tần Lĩnh: “Vừa hầm.”
Tần Lĩnh nhận lấy, đó là món lê hầm Đông Bối Bối đã ninh trước khi họ xem phim.
Nước súp đậm đặc, có mùi lê thoang thoảng, còn được trang trí mấy hạt cẩu kỷ đo đỏ bên trên.
Một chiếc thìa trắng được để bên cạnh.
Sắc hương đủ vị, rất khơi gợi khẩu vị của người ăn.
Khi Tần Lĩnh cầm muỗng lên, Đông Bối Bối bật dàn loa nhỏ bên cạnh sô pha, chơi một giai điệu cũ không lời.
Trong một thoáng ấy, Tần Lĩnh chợt nhận ra, đây mới gọi là cuộc sống.
Lúc trước bận rộn chỉ có thể gọi là tồn tại.
Tinh thần Tần Lĩnh tỉnh táo, dùng canh lê, nghe nhạc, cảm nhận được sự ấm áp, tản mạn của một buổi chiều, trong lúc thích ý ấy, anh nhấc chân gác lên bàn trà.
Đông Bối Bối quay lại, Tần Lĩnh vội vàng đặt chân xuống, Đông Bối Bối bưng dĩa trái cây ngồi xuống cạnh anh, gác hai chân lên bàn trà, chân chồng chân, nhẹ nhàng lắc lư, cực kỳ thoải mái.
Thấy động tác thu chân của Tần Lĩnh, Đông Bối Bối vừa ăn trái cây vừa nói, “Không sao đâu, cứ gác đi.”
Cậu còn nói thêm: “Bàn lớn thế này chiếm diện tích lắm, mà đồ thì chẳng để bao nhiêu, không dùng nó để gác chân thì thật là phí.”
Tần Lĩnh yên tâm thoải mái gác chân.
Khi Sở Hoài Nghiêm nhắn tin hỏi anh đang làm gì, Tần Lĩnh chụp ảnh canh lê và cặp chân dài đang gác trên bàn.
Tần Lĩnh: [Ảnh chụp]
Tần Lĩnh: [Đang ở chỗ vợ.]
Sở Hoài Nghiêm: […!Á đệt.]
Sở Hoài Nghiêm: [Ông đừng nói với tôi là thứ trong tay ông do Đông Bối Bối làm.]
Sở Hoài Nghiêm: [Cũng đừng nói với tôi là cái bát đó do tự tay Đông Bối Bối bưng đến cho ông, từ đầu đến cuối ông ngoài há mỏ ăn thì đến ngón chân cũng không nhúc nhích.]
Tần Lĩnh: [Đúng rồi đó.]
Tần Lĩnh: [Ảnh chụp]
Tần Lĩnh: [Còn có trái cây vợ mang đến.]
Tần Lĩnh: [Ảnh chụp]
Tần Lĩnh: [Đây là cam vợ đã lột cho tôi.]
Sở Hoài Nghiêm: […]
Tần Lĩnh nhìn “…” chiếm nửa màn hình, đắc ý nói tiếp: [Có gì để ngạc nhiên chứ?]
Tần Lĩnh: [Tôi có vợ đấy.]
Sở Hoài Nghiêm: […]
Lại là “…” hết nửa màn hình.
Sở Hoài Nghiêm: […!Vậy ông đã sinh hoạt tình dục chưa?]
Sở Hoài Nghiêm: [Hả!]
Tần Lĩnh không để ý đến lời này, lại gửi một tấm hình qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lần này là một chiếc khăn ấm.
Tần Lĩnh: [Ăn xong rồi, vợ đưa khăn cho lau này.]
Tần Lĩnh: [À, sao phải lau ấy nhỉ?]
Tần Lĩnh: [Vì vừa ngủ trưa ở chỗ của vợ đấy.]
Tần Lĩnh: [Thích lắm.]
Sở Hoài Nghiêm gọi điện thoại qua, tức đến mức dậm chân bên đầu dây bên kia: “Đắc ý cái gì hả? Mạ nó bây giờ ông sướng thế này chẳng phải do tôi tìm vợ giúp ông!”
Tần Lĩnh: “Muốn tôi cảm ơn ông không?”
Sở Hoài Nghiêm: “Đương…”
Tần Lĩnh: “Cảm ơn.”
Sở Hoài Nghiêm: “…”
Hơn chín giờ, Đông Bối Bối tiễn Tần Lĩnh ra ngoài.
Khi hai người đến cửa, Tần Lĩnh không để Đông Bối Bối chỉ mặc quần áo ở nhà bước ra, “Bên ngoài lạnh lắm.”
Đông Bối Bối đứng bên trong vẫy tay với anh: “Ngày mai gặp.”
Tần Lĩnh nói “Ngày mai gặp”, mũi chân anh chuyển hướng nhưng người lại chưa rời đi, còn đứng đó, nghiêng người nhìn Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối:?
Tần Lĩnh vẫn đang nhìn Đông Bối Bối bằng ánh mắt nghiêm túc, giống như đang chờ điều gì đó.
Đông Bối Bối càng khó hiểu hơn.
Sao vậy?
Tần Lĩnh cụp mắt, vươn tay nắm lấy một tay của Đông Bối Bối, siết nhẹ.
Đông Bối Bối hiểu rồi.
Bọn họ không phải là bạn bè với nhau, không phải là bạn tiễn bạn.
Hai người là chồng chồng, là bạn đời, là một cặp mới cưới.
Một khi đã vậy, lúc chia tay không nên chỉ nói lời tạm biệt.
Đông Bối Bối không biết chính xác phải làm thế nào, vì vậy cậu cũng thuận theo cái nắm tay, siết nhẹ tay Tần Lĩnh, “Đi đường chậm một chút.”
Thế này là đủ thân mật rồi nhỉ?
Đương nhiên là không đủ.
Tần Lĩnh thu hồi mũi chân đã xoay đi, đối mặt với Đông Bối Bối, anh hơi nghiêng người, vươn tay còn lại, nhẹ nhàng ôm Đông Bối Bối: “Ngủ sớm nhé.”
Thế này mới đủ.
Đông Bối Bối như nín thở khi Tần Lĩnh nghiêng người, khi được ôm lấy, hai người đối mặt với nhau, vai chạm vai, mặt áp sát, trong mũi của Đông Bối Bối đều là mùi mát lạnh của người đàn ông, bên tai cậu truyền vào chất giọng trầm thấp và hơi thở của anh khi nói chuyện.
“Ngủ ngon.” Đông Bối Bối nói, hai má và tai cậu nóng ran.
Tần Lĩnh thẳng người lại.
Khi nhìn thấy lỗ tai của Đông Bối Bối đỏ lên, khóe môi của anh cong lên trong bất giác..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.