Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 16: 16: Tôi Ăn Thịt Người Rồi



16.

“Tôi ăn thịt người rồi.”
Khi ba người đến nhà mới, mở cửa, Tần Lĩnh và Tần Đại Hải cùng trầm mặc —
Bậc thềm ở cửa ra vào có hai tủ giày màu trắng, trên tủ giày có treo tranh, có đèn, vừa đẹp lại vừa trang nhã.
Ngoài cửa thang máy và cửa nhà có một cây tài lộc, trên nhánh cây có treo những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ, rất có không khí lễ tết.
Bước vào cửa là bộ sô pha rộng rãi, bàn cà phê được thiết kế đẹp mắt, bên tường là bức tranh đồ sộ cao từ trần xuống đất, cả sảnh thông thoáng chỉ liếc mắt nhìn đã thấy hết toàn bộ, giống y như sảnh của một khách sạn năm sao, đẹp, rộng và tinh tế.
Tần Đại Hải đứng ở cửa má mồm nhìn xung quanh, hỏi Đông Bối Bối: “Đây là hia làm hẻ?”
Đông Bối Bối nở nụ cười, nói khiêm tốn: “Làm đại thôi ạ.”
Tần Đại Hải “ừ”, gật gù, người bình thường không nói được câu nào xuôi tai như ông cũng không khỏi khen ngợi: “Đẹp, đẹp lắm, khí thế.”
Tần Lĩnh còn kinh ngạc hơn nhiều so với Tần Đại Hải, dù sao anh cũng đã từng thấy dáng vẻ nguyên sơ của căn nhà này.
Anh vốn tưởng rằng nếu Đông Bối Bối sống ở đây, có lẽ ngôi nhà sẽ được trang hoàng thêm phần ấm cúng, giống như căn nhà của cậu.
Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng anh đã đánh giá thấp bạn đời mới cưới của mình — sự kết hợp giữa cảm quan thiết kế và tông màu này, người không biết còn nghĩ rằng được quy hoạch bởi nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Vào sâu bên trong, phòng ăn được kết nối với phòng khách cũng tương tự như vậy.
Nhà bếp được chia theo hai phong cách tây tàu, kiểu tàu có cửa và gần bên trong; kiểu tây ở bên ngoài, có một đảo bếp, thông với phòng ăn, là không gian mở về mặt thị giác.
Ngoài ra, tầng một còn có hai phòng tắm và một phòng nhỏ không có giường, chỉ có một chiếc ghế bập bênh.
Tần Đại Hải đứng ở cửa hỏi Đông Bối Bối: “Phòng này để mần chi?”
Đông Bối Bối kiên nhẫn giải thích: “Phòng này con còn chưa làm xong.

Định làm phòng làm việc mini để nằm đọc sách và nghỉ ngơi.”
Tần Đại Hải “ừa”, tuy rằng không hiểu lắm nhưng ông nghe hiểu mấy chữ “phòng làm việc”.
Được, được lắm, nhà không có phòng làm việc còn ngại nói từng học đại học.
Tần Đại Hải đứng ở bậc cầu thang, ngửa cổ nhìn lên.
Đông Bối Bối: “Bên trên là phòng ngủ và một phòng làm việc.”
Tần Đại Hải không cất bước: “Sao lại có thêm một phòng làm việc.”
Đông Bối Bối: “Chuẩn bị cho Tần Lĩnh, con nghĩ có thể anh ấy cần phải làm việc ở nhà, một số tài liệu công việc cũng có thể để ở nhà.”
Tần Đại Hải “ừa” rồi gật đầu, nhưng cuối cùng cũng không đi lên.
Ngược lại ông bước đến cửa sổ kính trong suốt sát đất ở sảnh, chắp tay sau lưng, tò mò nhìn ra ngoài: “Mần chi mờ ban công này bự dữ?”
Đông Bối Bối: “Là sân thượng ạ.” Nói rồi cậu đẩy cửa kính.
Tần Đại Hải bước ra sân, nhìn thấy ngoài đó đã có hai giàn hoa và một giá trúc trồng dây leo, ông hỏi: “Còn định làm vườn?”
Đông Bối Bối: “Nơi này rộng lắm, con định dùng một nửa để trồng hoa, một nửa để trồng mấy thứ khác.”
Tần Đại Hải nghe vậy thì sững sờ: “Hia còn biết trồng trọt?”
Đông Bối Bối mỉm cười: “Không biết nhiều ạ, nhưng có thể học, vừa hay cũng có chỗ.”
Tần Đại Hải: “Định trồng cái chi?”
Đông Bối Bối: “Gì cũng được ạ.”
“Dưa hấu, dâu tây, mướp, hành là rau xanh gì đó.”
Tần Đại Hải: “Có mầm chưa?”
Ặc?
Đông Bối Bối: “Còn chưa mua ạ.

Con phải làm đất xong rồi mới trồng.”
Tần Đại Hải: “Đất ở mô?”
Đông Bối Bối: “Mua ở chợ hoa và chim.”
Tần Đại Hải lầm bầm trong lòng đúng là dân thành phố mà, đất mà còn phải mua hẻ?
“Để tía về tìm người mang cho hia, đảm bảo trồng gì sống đó, tuyệt đối tốt hơn đất hia mua.”
Đông Bối Bối đang muốn đáp dạ, Tần Lĩnh đã bước ra sân thượng lên tiếng: “Chút đất không đủ đâu, nhiều thì cha nhờ ai?”
Tần Đại Hải dằn dỗi: “Hia quản tía nhờ ai mang dùm, cũng không cần hia dìa lấy.”
Dỗi xong thì không thèm để ý tới Tần Lĩnh nữa, quay sang Đông Bối Bối, trò chuyện về chuyện đồng áng mà ông rất giỏi: Gì mà gieo hạt gì, mầm gì; những thứ không được trồng cùng nhau, sẽ tan tành hết; loại nào trồng có quả trong năm, loại nào trồng phải vài năm mới có quả.
Đông Bối Bối lắng nghe rất nghiêm túc.
Tần Lĩnh nhìn bóng lưng hài hòa đứng cùng nhau của hai người, cong môi nở nụ cười.
Lúc chuẩn bị rời khỏi nhà mới, Tần Đại Hải chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh Tần Lĩnh nói thầm một câu: “Thằng bé biết trồng trọt cũng được lắm.”
Tần Lĩnh có chút buồn cười, lại bội phục Đông Bối Bối, cha anh khó tính như vậy cậu cũng thu phục được.
Tối đó, Tần Đại Hải ở nhà của Đông Bối Bối, ăn ở nhà của Đông Bối Bối.
Tần Lĩnh vào bếp, đang xắn tay áo thì bị Đông Bối Bối gọi lại: “Anh không cần vào đâu, anh ra ngoài ngồi với cha đi.”
Tần Lĩnh:?
Đông Bối Bối thăm dò nhìn ra ngoài, thấy Tần Đại Hải đang nghiêm túc xem TV thì thu hồi mắt, nhỏ giọng: “Khó được khi cha lên đây một lần, anh cho em cơ hội thể hiện đi mà.”
Tần Lĩnh: “Thật sự không cần tôi giúp?”
Đông Bối Bối lắc đầu: Ra ngoài đi ra ngoài đi.
Tần Lĩnh đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài xuống sô pha, ngước mắt đã thấy ánh lửa phừng lên trong bếp, giống như vừa rò rỉ khí gas, bếp phun lửa.
Tần Lĩnh nhanh chóng đứng dậy đi vào trong.
Trong bếp không có việc gì, Đông Bối Bối đứng trước bếp đảo muôi điệu nghệ.
Cậu thấy Tần Lĩnh lại đi vào thì không khỏi buồn bực quay lại.
Tần Lĩnh khó hiểu, hỏi: “Vừa nãy sao vậy?”
Đông Bối Bối: “Không sao hết, em xào rau.”
Tần Lĩnh phản ứng lại: “Em đang hất chảo?”
Anh chỉ từng thấy đầu bếp ở khách sạn mới hất chảo như thế, đây là lần đầu tiên anh biết nấu nướng trong nhà cũng có thể làm thế này.
Đông Bối Bối bày vẻ đương nhiên: “Đúng đó, làm vậy mới ngon.”
Tần Lĩnh yên lòng, nói một cách đầy quan tâm: “Em cẩn thận nhé.”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 28: Chương 28

Chuyên trang đọc truyện == tr ùmtruуệИ.

VИ ==
Đông Bối Bối hất chảo mấy lần đã xong món, kéo ngăn kéo dưới bếp ra, một tay cầm dĩa, gọn gàng cho thức ăn vào trong: “Yên tâm.”
Nấu nướng ấy hả, cậu là dân chuyên nghiệp!
Lúc ăn cơm, Tần Đại Hải biến thành máy đọc lại:
“Ngon!”
“Món này ngon!”
“Món này cũng ngon!”

Ông không nhịn được khen Đông Bối Bối: “Thằng nhóc này ngon lắm, học cao, làm nhà nước, nấu cơm cũng ngon.”
Đông Bối Bối cười rạng rỡ.
Buổi tối, trong phòng khách, ba người đàn ông ngồi trên sô pha, lưng dựa ghế, ngửa đầu, trên mặt trùm khăn ấm, xắn ống quần lên, dưới chân là một cái thau, trong thau có nước nóng, trong nước có dược liệu ngâm.
Tần Đại Hải: Ngon quạ ~
Tần Lĩnh: Cuộc sống ~
Đông Bối Bối: Sướng quá ~
Sung sướng thế này, đương nhiên cha con nhà họ Tần không còn làm mặt lạnh nữa, sau khi ngâm chân xong, còn cùng làm vài ly theo thói quen trước khi ngủ của Tần Đại Hải, hai cha con ngồi cùng nhau uống chút rượu.
— Tần Lĩnh uống rượu đỏ, Tần Đại Hải uống không quen nên hỏi Đông Bối Bối rượu trắng cậu dùng để nấu ăn.
Rượu trắng được để trong bình chứa thủy tinh to, cầm lên để bên miệng, ông nhắm mắt chép môi ngậm rượu, cộng thêm vừa mới ngâm chân, sự ấm áp dễ chịu lan từ chân ra toàn thân, đi kèm thêm chút rượu và đồ nhấm trên bàn, Tần Đại Hải phải thừa nhận rằng cuộc sống thế này quá là ưng cái bụng.
Đã nhiều năm rồi hai cha con không tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện với nhau, hôm nay quả thật là ngoài ý muốn.
Tâm trạng của Tần Đại Hải rất tốt, không làm mình làm mẩy cũng không dặt một dặt hai, ông trò chuyện với Tần Lĩnh về lúc trước, những tháng ngày gian khổ một mình ông nuôi lớn hai đứa con trai.
Tần Lĩnh để tay lên bàn, tay cầm lấy chân ly, nhẹ nhàng lắc lắc, chất lỏng màu đỏ sẫm xoay tròn bên trong.
Thân ly phản chiếu ánh đèn trong nhà và gương mặt im lặng lắng nghe của Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối ngồi trên sô pha vừa xem tivi vừa ngồi thẳng lưng xếp bằng, đưa hai tay lên đầu, làm động tác giãn tay, duỗi lưng.
Một nhà ấm cúng.
Đêm về.
Tần Đại Hải vào phòng nghỉ ngơi.
Tần Lĩnh rửa ly rửa dĩa, đi ra khỏi nhà bếp, Đông Bối Bối đang dựa vào tay vịn sô pha gà gật.
Tần Lĩnh bước tới, nhẹ giọng: “Tiểu Đông.”
Đông Bối Bối chợt giật mình, ngồi thẳng dậy: “Hở?”
Mở mắt nhìn thấy Tần Lĩnh cậu mới phản ứng lại, ngáp dài một cái, hỏi: “Anh rửa xong rồi hở?”
“Ừm.”
Tần Lĩnh bỏ ống tay áo xuống, nói: “Đi tắm đi.”
Đông Bối Bối: “Anh tắm trước nhé?”
Tần Lĩnh: “Em tắm trước đi.”
Đông Bối Bối nghe lời.
Cậu vào phòng tắm, vì còn buồn ngủ nên hơi đờ đẫn, cậu đứng trước gương, cầm bàn chải đánh răng trên giá, nhìn thấy một cái ly và bàn chải khác trên kệ mới tỉnh táo lại.
Đông Bối Bối đánh răng tàn tàn, tinh thần bay bổng:
Cậu chung phòng với Tần Lĩnh rồi.
Đêm nay cậu phải ngủ chung một giường với Tần Lĩnh.
Một giường.
[Vậy chẳng phải ông sắp mất zin rồi sao?]
[Chuyện này còn từ từ?]
[Ôm, hôn, bum ba là bum nguyên đêm!]
Đông Bối Bối vội vàng lắc đầu.
Ngừng lại! Ngừng lại!
Đừng để bị Mẫn Hằng ảnh hưởng!
Mi chỉ là một bé lười mà thôi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814


Khi Tần Lĩnh tắm xong vào phòng, Đông Bối Bối đang nằm im ru trong chăn, chỉ chừa mũi với mắt, và hai cái móng nhỏ đang nắm chặt chăn bông.
Khi nhìn thấy có người bước vào, đôi mắt tròn xoe của cậu chớp chớp.
Tần Lĩnh nhìn có chút buồn cười.
Anh cởi trần, chỉ mặc quần dài, trên vai còn vắt khăn, vừa lau vừa ngồi xuống giường.
Đông Bối Bối liếc mắt qua thì thấy bờ lưng rộng rãi và bả vai săn chắc của Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối núp trong chăn, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Tần Lĩnh lau tóc, nghiêng đầu, Đông Bối Bối vội vàng thu mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đèn phòng đã tắt, chỉ còn lại đèn bàn.
Tần Lĩnh nằm xuống, anh nhanh chóng phát hiện chỗ mình nằm rộng rãi như thể chiếm hết cả giường 1m8 này.
Anh quay đầu lại thì thấy Đông Bối Bối đang nắm chăn lùi ra ngoài mép giường.
Tần Lĩnh buồn cười, hỏi: “Nằm xa vậy làm gì? Tôi ăn thịt người à?”
Đông Bối Bối chớp chớp mắt, giọng vang rì rì trong chăn: “À, em, em sợ anh không đủ chỗ ngủ.”
“Giường này rộng bao nhiêu?”
“Mét tám.”
“Vậy sao lại không đủ?”
Đông Bối Bối: Chẳng phải là vì hai người đàn ông hơn mét tám ngủ cùng với nhau đó sao.
Thấy Đông Bối Bối không lên tiếng, Tần Lĩnh quay lại nhìn cậu: “Xem ra là tôi ăn thịt người rồi.”
Lúc này Đông Bối Bối mới lết lết vào trong, khoảng cách lết vào như không lết.
Tần Lĩnh lại cố ý: “Tôi ăn thịt người.”
Đông Bối Bối lết vào.
Không đủ.
Tần Lĩnh: “Tôi ăn đấy.”
Đông Bối Bối thấy nhích vào đủ rồi mới quay lại lầm bầm: “Vậy được chưa?”
Tần Lĩnh rất muốn cười, rốt cuộc thì đây là giường ai phòng ai?
Vợ của anh đang làm gì vậy? Gan bé xíu?
Tần Lĩnh đưa tay tắt đèn bàn: “Ngủ đi.”
Trong phòng tối om, vừa tối vừa yên tĩnh.
Không có bất kỳ tiếng gì.
Đông Bối Bối chỉ cảm thấy giác quan của mình bị phóng đại — Trong không khí tràn ngập mùi hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái, bên cạnh còn có một hơi thở không thuộc về mình, khi đôi mắt thích ứng với bóng đêm, khóe mắt cậu liếc thấy chăn bên cạnh gồ lên, dưới chăn, còn có một nhiệt độ của người khác đang tràn lan qua bên này.
Bé lười Đông Bối Bối bình thường 10 giờ là ngủ, nay lại không buồn ngủ chút nào.
Cậu không quen, trong lòng còn miên man không rõ.
Cái này không trách cậu được, đàn ông mà.
Bên cạnh chợt có động tĩnh xoay người, rồi nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Đông Bối Bối nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cậu quay qua, bắt gặp ánh mắt của Tần Lĩnh trong đêm tối.
Đông Bối Bối: “Chưa ngủ à?”
Tần Lĩnh “Ừm”.
Đông Bối Bối thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, bỗng không biết nên nói gì.
Tần Lĩnh: “Em cũng chưa ngủ.”
“…”
Đông Bối Bối nói bừa: “Nãy em ngủ gật một giấc bên ngoài rồi, bây giờ có chút không ngủ được.”
Tần Lĩnh: “Bình thường tôi không ngủ sớm thế này.”
Bây giờ mới mười giờ.
Đông Bối Bối quay qua: “Hở? Vậy mấy giờ anh ngủ?”
Tần Lĩnh: “Bình thường phải tới mười hai giờ.”
Đông Bối Bối: “Chẳng phải bảy giờ sáng anh đã dậy rồi sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: Ngoại truyện 5

“Ừm.

Đồng hồ sinh học là hai giờ này.”
“Ngủ ít quá.”
Đông Bối Bối nói chuyện với Tần Lĩnh: “Em phải ngủ đủ mười tiếng.”
Tần Lĩnh cười: “Cha tôi ngủ cũng ít, mười một giờ ngủ, sáng năm giờ đã dậy.”
“Vậy hẳn là chất lượng giấc ngủ của cha rất tốt.”
“Ừm, chắc thế.”
“Dân quê phải làm nông.

Sáng phơi lưng cho trời, làm việc nhiều, lại thích uống rượu trắng, cơ bản là vừa nằm xuống đã ngủ.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi cố định thời gian nghỉ ngơi, mấy năm nay đã hình thành thói quen rồi.”
Anh hỏi Đông Bối Bối: “Em ngủ sớm lắm à?”
“Ừm, cỡ đó, nhiều lúc chín giờ đã đi ngủ.”
Tần Lĩnh bật cười.
Đông Bối Bối xoay người lại, nằm nghiêng, thấy Tần Lĩnh đang cười thì hỏi: “Anh đang cười em à?”
“Không cười em.”
Vậy chứ đang làm gì?
“Thấy em buồn cười lắm hở?”
Tần Lĩnh: “Thấy em dễ thương.”
Đôi mắt lấp lánh của Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh trong đêm, chu môi: Nào có người đàn ông nào lại khen một người đàn ông khác dễ thương.
“Em không dễ thương, em chỉ lười thôi.”
Tần Lĩnh lại cười, nghe câu này anh lại càng thấy dễ thương hơn.
Không chỉ dễ thương, còn…
Chóp mũi của Tần Lĩnh áp lên gối, không có mùi như nước hoa, mà là một mùi thơm rất nhẹ tỏa ra từ da dẻ và tóc.
Anh chưa từng ngửi thấy trên người người khác, chỉ có Đông Bối Bối, chỉ khẽ dựa lại gần đã nghe mùi thoang thoảng, thường làm người ta cảm thấy muốn ôm người vào lòng, ghé sát đầu mũi vào, hít một hơi thật sâu.
Như khoảnh khắc này.
Nhất là khoảnh khắc này.
Tần Lĩnh vô thức nghiêng người về phía Đông Bối Bối, người dựa vào càng gần, nhiệt độ trong chăn cũng sát gần lại theo.
Đông Bối Bối:?
Tần Lĩnh biết không thể như vậy được.
Hẳn là anh nên lịch sự, kiềm chế, anh nên giữ khoảng cách với bạn đời trong những ngày đầu mới cưới.
Dù sao từ lần gặp mặt đầu tiên cho đến khi kết hôn, hai người cũng chưa quen biết được bao lâu, thậm chí còn không tính là thân quen.
Lịch sự và khoảng cách là minh chứng cho nỗ lực duy trì mối quan hệ của anh.
Nhưng vào khoảnh khắc này, đêm tối và mùi thơm quả thật làm anh không kìm lòng được.
Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người đàn ông.
Tần Lĩnh đến gần Đông Bối Bối, ngửa cổ, ngửi bên mặt và thái dương của Đông Bối Bối.
Em ấy quá thơm.
Cũng rất ngoan.
Tần Lĩnh phóng túng bản thân mình, anh sát gần lại theo quán tính, cúi đầu thơm một cái thơm nhẹ lên mặt Đông Bối Bối.
Đánh bạo thơm người ta một cái lại còn vờ làm người nghiêm túc, anh thơm xong thì nhỏ giọng: “Ngủ ngon.”
Rêu: Chương sau sờ quít x2, nếu thấy sugar x2 chưa đủ đô có thể order 1 ly chà chữa 200% sugar nhớ (((((.

=.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.