Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 22: 22: Khô Cá Không Mặn



22.

Khô cá không mặn.
Đông Bối Bối cảm thấy, mối quan hệ giữa người và người rất huyền diệu.
Giống như cậu và Tần Lĩnh —
Trước khi hôn nhau, dù cho đã kết hôn rồi, những lúc rảnh rỗi cậu cũng rất ít khi nghĩ đến Tần Lĩnh, nhất là lúc Tần Lĩnh đi công tác không có ở nhà.
Nhưng từ sau nụ hôn trong xe lần trước, không biết có phải là do Đông Bối Bối bị nhu cầu sinh lý âm thầm quấy phá hay không, vậy mà cậu bắt đầu thường xuyên nhớ đến Tần Lĩnh.
Nhất là nghĩ xem khi nào thì Tần Lĩnh về nhà.
Sau khi Mẫn Hằng biết thì bình tĩnh nói: “Mùa xuân đến rồi, động dục rồi.”
Đông Bối Bối:…
Mẫn Hằng ăn ngay nói thẳng: “Ông tin tui đi, đây tuyệt đối là do cái động của ông đóng mạng nhện lâu quá rồi.”
“Thật đấy, ông với anh xã nhà ông nhấp nhô với nhau mấy lần là ô kê ngay.”
Trước kia Đông Bối Bối không nghe lọt tai những lời này, chỉ cảm thấy Mẫn Hằng suy bụng ta ra bụng người, bây giờ nghĩ lại, không phải là không có lý — có lẽ thật sự là do nhu cầu sinh lý của mình bắt đầu rục rịch.
Nhưng Tần Lĩnh bận rộn công việc thế này, cậu cũng khó để hỏi khi nào thì Tần Lĩnh về nhà.
Hôm đó đi dạo siêu thị với Mẫn Hằng.
Đi đến khu cung cấp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, Mẫn Hằng bình tĩnh nói một câu “Tui tặng ông mấy món”, nói xong đưa tay ra, trực tiếp quơ một loạt áo mưa trên giá vào xe đẩy.
Đông Bối Bối:…
Thấy Đông Bối Bối nhìn mình, Mẫn Hằng: “Sao vậy, không đủ hả?”
Nói xong thì muốn quơ tay lần nữa.
Đông Bối Bối nhanh chóng đẩy xe kéo người đi về phía trước: “Đủ rồi đủ rồi.”
Cuối cùng, sau một tuần nữa, Tần Lĩnh về nhà, lúc xuống máy bay anh có nhắn một tin cho Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối rất vui.
Khi chuông cửa vang lên, mở cửa ra, nhìn thấy lại là một khuôn mặt mệt mỏi khí sắc không tốt.
Đông Bối Bối sửng sốt, hỏi: “Sao vậy?”
Sắc mặt của Tần Lĩnh hơi trắng, môi cũng không còn màu, anh vừa vào cửa vừa nói: “Hơi cảm.”
Lý Mông đỡ Tần Lĩnh một phen, đẩy vali về phía trước, sau đó nói với Đông Bối Bối: “Sếp Tần bị sốt, trước khi lên máy bay đã 39 độ 8, mới vừa uống thuốc hạ sốt xong.”
Công ty còn có việc nên Lý Mông đi trước.
Tần Lĩnh không khỏe trong người nằm trên giường, Đông Bối Bối rót cho anh ly nước rồi đặt bên trên, còn pha thêm một chén thuốc ta để tiêu nhiệt giải độc, vừa khuấy thuốc vừa đi vào phòng.
Tần Lĩnh nhắm mắt lại, khó chịu nằm đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Lĩnh mở mắt.
Đông Bối Bối ngồi ở bên giường, Tần Lĩnh chống tay ngồi dậy, uống thuốc.
Đông Bối Bối lại đưa nước cho anh thấm giọng, hỏi: “Bị bệnh khi nào?”
Tần Lĩnh nhíu mày: “Được hai ngày.”
Lúc đầu anh quá bận nên không quan tâm.
Sau đó xã giao với người ta đến tận nửa đêm mới sốt đến bốc cháy.
Đông Bối Bối dém chăn cho Tần Lĩnh, dịu giọng: “Anh uống thuốc rồi ngủ một giấc đi, nếu tỉnh lại vẫn không thoải mái thì em đưa anh đến bệnh viện.”
Tần Lĩnh sốt đến choáng váng chóng mặt không còn sức, một lúc sau đã nhắm mắt thiếp đi.
Đông Bối Bối ra khỏi phòng, đóng cửa lại, trước tiên cậu kéo vali ném ở lối vào dựa vào tường, sau đó đi vào bếp.
Tần Lĩnh ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy thoải mái hơn nhiều, vừa mở mắt đã thấy Đông Bối Bối ngồi bên cạnh.
Đông Bối Bối: “Anh tỉnh rồi?”
Đông Bối Bối đưa tay đặt lên trán Tần Lĩnh, cảm nhận: “Cũng may nhiệt độ không còn cao.”
Đông Bối Bối lo lắng nhìn Tần Lĩnh, dịu giọng hỏi: “Đói không?”
Bụng của Tần Lĩnh réo lên đáp lại câu hỏi này một cách hoàn hảo.
Đông Bối Bối và Tần Lĩnh cùng cười.
Tần Lĩnh chống tay định ngồi dậy, Đông Bối Bối vỗ anh, đứng dậy rồi vòng xuống cuối giường: “Anh đừng ngồi dậy, cứ ở trên giường đi, em mang cháo vào cho anh.”
Cháo không phải là cháo trắng mà là có thêm trứng muối thịt nạc, rất thơm, chỉ ngửi mùi thôi cũng làm người ta thèm thuồng.
Còn có ba món ăn kèm: Thịt bò sốt, bắp luộc, rong biển đậu hũ.
Bữa ăn đơn giản bổ dưỡng.
Tần Lĩnh ăn vài miếng, nói thẳng là rất ngon, rồi thấy Đông Bối Bối chỉ ngồi bên giường nhìn anh chứ không ăn, “Em ăn chưa?”
Đông Bối Bối lắc đầu: “Danny nói em nhiều thịt quá, tư thế động tác không nhẹ nhàng, khuyên em ít ăn đêm giảm cân.”
Tần Lĩnh: “Danny?”
Đông Bối Bối: “Thầy tập yoga của em.”
Khí sắc của Tần Lĩnh đã khá hơn, nghe vậy thì nhìn Đông Bối Bối: “Em thế này cũng bị gọi là béo?”
Đông Bối Bối lắc đầu: “Béo chứ không phải mập, nhưng thầy đã đề nghị vậy rồi em cũng nên nghe theo.”
Tần Lĩnh nhàn nhã nói chuyện với Đông Bối Bối: “Gần đây học yoga à?”
Đông Bối Bối gật đầu: “Là thầy yoga cũ của em, có phòng tập yoga riêng.”
Tần Lĩnh: “Xa không?”
Đông Bối Bối: “Xa hơn ở đây nhưng gần nhà mới.”
Tần Lĩnh: “Nhà mới sao rồi?”
Đông Bối Bối: “Cũng ổn, chỉ còn lại sân thượng.

Nhưng sân thượng có thể xử lý từ từ.”
Tần Lĩnh: “Xin lỗi, tôi bận từ tết đến giờ.”
Đông Bối Bối lắc đầu: “Không sao đâu, em biết anh luôn bộn bề nhiều việc.”
Tần Lĩnh: “Dạo này thế nào.”
Đông Bối Bối: “Em sợ anh nghe xong sẽ buồn.”
Tần Lĩnh: “Hửm?”
Đông Bối Bối: “Rất tốt, rất thoải mái.”
Tần Lĩnh bật cười.
Cũng không cảm thấy buồn thương gì.
Không gì tốt hơn việc khi anh không có ở nhà, bạn đời của anh có thể sống vui vẻ thoải mái.
Ngay từ đầu, đây là điều anh mong muốn.
Ăn xong, Tần Lĩnh đi tắm rửa, thay quần áo, lúc đi ra thì nhìn ra phòng khách:
Cửa sổ ban công rộng mở, gió lùa nắng vào nhà, quần áo anh thay ra lúc đi công tác đang xoay tròn trong máy giặt;
Sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà sạch sẽ, trên bàn trà là hoa ly còn tươi.
Đông Bối Bối mặc đồ ở nhà, đang cúi xuống bên cạnh sô pha, đút đồ ăn cho ngưu lang chức nữ.
Mọi thứ vẫn ngăn nắp, ấm áp dễ chịu như trước khi anh đi.
Giống như một bức tranh tươi đẹp.
Tần Lĩnh vừa nhìn, vừa không đành lòng phá vỡ khoảnh khắc này.
Cho đến khi Đông Bối Bối quay đầu lại.
Tần Lĩnh nhìn về phía cậu, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Tần Lĩnh đi qua, gọi “Tiểu Đông”, Đông Bối Bối ngồi dậy, Tần Lĩnh ôm lấy cậu.
Không có gì an lòng hơn khi trở về nhà sau một ngày bận rộn, trong nhà có cơm có rau, có khói lửa, có bạn đời cùng sinh sống.
Và những thứ này đều là Đông Bối Bối cho anh.
Tần Lĩnh vừa thích vừa say đắm.
Cái ôm này giống như tự khóa chặt lấy mình, con tim cũng như có thêm sức nặng mà an lòng hạ xuống.
“Tiểu Đông.”
“Dạ?”
Tần Lĩnh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối cũng không lên tiếng, chỉ để mặc cho Tần Lĩnh ôm mình.
Ôm nhau một lúc, Tần Lĩnh cất tiếng với giọng điệu vừa tiếc nuối vừa quang minh chính đại: “Nếu không bệnh thì có lẽ bây giờ chúng ta đang hôn nhau.”
Đông Bối Bối bị nói đến ngại không thôi.
Tần Lĩnh lại đột nhiên thở dài.
Đông Bối Bối nghe thấy vội hỏi: “Sao thế?”

Tần Lĩnh buông tay ra, đỡ trán, có vẻ hơi khó chịu: “Đau đầu.”
Anh lại thở hắt ra, thuận miệng: “Cũng là giận.”
Hai người ngồi xuống sô pha, Đông Bối Bối hỏi Tần Lĩnh: “Sao vậy?”
Tần Lĩnh đưa tay xoa thái dương, một câu không có gì cũng đã tràn đến bên môi — dù sao anh cũng chưa bao nói về chuyện công việc với người khác.
Nhưng ngồi bên cạnh lại là bạn đời của anh, là Đông Bối Bối, Tần Lĩnh sửa lời: “Bên phía đối tác hơi rối.”
Đây là lần đầu tiên Đông Bối Bối biết Lộc Sơn có đối tác.
Cậu hỏi Tần Lĩnh: “Anh có đối tác á?”
Tần Lĩnh: “Thân phận, địa vị không tính là đối tác, nhưng khi lập nghiệp thì làm cùng với người này, cũng có cổ phần nguyên bản ở công ty.”
Đông Bối Bối gật đầu, hỏi đơn giản: “Anh ta gây chuyện à?”
Tần Lĩnh: “Ừm.”
Cho nên lần đi công tác này là vì chúi đít cho người đó?
Đông Bối Bối: “Đã xử lý xong chưa?”
Tần Lĩnh: “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi, còn phải đi gặp vài người.”
Sau khi trò chuyện đến đây, Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối: “Đến lúc đó là dịp công tác cần mang theo bạn đời, phải phiền em chừa chút thời gian cho tôi.”
Đông Bối Bối cảm thấy lời này quá khách sáo.
“Không phiền đâu, mỗi ngày em đều có thời gian.”
Tần Lĩnh vẫn đang xoa đầu, dáng vẻ không dễ chịu lắm.
Đông Bối Bối: “Về phòng đi.”
Tần Lĩnh: “Đi cùng nhé.”
Hai người về phòng nằm lên giường, Tần Lĩnh vừa dậy nên không ngủ ngay được, thế là nắm tay Đông Bối Bối nằm nói chuyện, nói chuyện về nhà họ Đông.
Đông Bối Bối: “Dì nhỏ nói sẽ chia cho em chút tài sản, mấy ngày trước có liên lạc với em, kêu em ký vài hợp đồng, thêm em vào danh sách chia hoa hồng cho cổ đông công ty.”
“Nghe Tiểu Truyện nói, hình như còn định cho em mấy căn nhà, mấy cửa hàng.”
Tần Lĩnh hỏi: “Lấy hết à?”
Giọng của Đông Bối Bối trong trẻo: “Lấy chứ, sao lại không lấy.”
Bày vẻ mặt “Bánh trên trời rơi xuống không lấy cũng uổng”.
Tần Lĩnh bật cười, anh thật sự rất thích những bộc lộ ngẫu nhiên này, dù sao Đông Bối Bối thế này càng chân thật hơn là thân phận của một bạn đời.
“Ừm, cho em thì em cứ lấy đi.”
Đêm dần khuya, tiếng nói chuyện của hai người cũng dần yếu đi, dần dần, không còn phát ra tiếng nữa.
Tần Lĩnh cho rằng Đông Bối Bối đã ngủ, anh nghiêng đầu nhìn, Đông Bối Bối cũng cho rằng Tần Lĩnh đã ngủ, quay lại nhìn theo, thế là hai người mặt đối mặt, sự mập mờ yên ắng đột nhiên dâng trào.
Đông Bối Bối dời mắt đi trước, Tần Lĩnh bắt giữ lấy ánh mắt của cậu, thấp giọng gọi: “Tiểu Đông.”
“Dạ?”
Ánh mắt đã phiêu đi của Đông Bối Bối được kéo lại lần nữa.
Cậu nhìn sang, ánh mắt của Tần Lĩnh rất sâu, chuyên chú, không hề chớp.
Đông Bối Bối bị nhìn như vậy, nhưng không dời mắt đi nữa.
Cậu xoay người, đối mặt với Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh không nói gì, anh khẽ dịch người trong chăn, đưa tay qua, Đông Bối Bối nhận thấy động tác của Tần Lĩnh, cậu ngẩng đầu lên, để cánh tay của Tần Lĩnh lót dưới cổ mình.
Cứ thế, bọn họ kéo khoảng cách đến gần nhau hơn.
Đông Bối Bối “ngoan ngoãn” mà nằm trên tay Tần Lĩnh, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói; “Ngủ đi.”
Tần Lĩnh “Ừm” rồi tắt đèn đầu giường.
Có lẽ ý nghĩa của hôn nhân là như thế — không làm gì cả, chỉ ở bên nhau, là đã vượt qua tất cả.
Tần Lĩnh chỉ nghỉ ngơi một đêm, bảy giờ ngày hôm sau anh đã đúng giờ thức dậy, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ cơ thể nên anh trễ giờ hơn một ít, trước khi ra cửa Tần Lĩnh cứ đưa tay lên kiểm tra đồng hồ.
Đông Bối Bối nhìn thấy thì đặt bữa sáng trong tay xuống, đi đến trước cửa, thắt cà vạt cho Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh đứng đó, yên lặng nhìn Đông Bối Bối, nở nụ cười trên môi.
Đông Bối Bối quen tay nhanh nhẹn thắt cà vạt cho anh, ngước mắt lên hỏi: “Cười gì đó?”
Tần Lĩnh: “Nếu như biết sẽ hạnh phúc thế này, chắc chắn tôi đã nhờ Sở Hoài Nghiêm giới thiệu bạn trai cho tôi sớm hơn.”
Đông Bối Bối thắt cà vạt lại, xoay người cầm cặp công văn trên tủ ở cửa ra vào đưa qua, không thèm để ý lời ngon tiếng ngọt này, “Vô dụng thôi, lúc đó Sở Hoài Nghiêm còn chưa biết Mẫn Hằng.”
Tần Lĩnh vừa xoay người ra cửa vừa hỏi: “Mẫn Hằng? Người tóc xoăn?” Anh có gặp ở chỗ của Sở Hoài Nghiêm mấy lần, có chút ấn tượng.
Đông Bối Bối tiễn anh ra cửa: “Ừm, là cậu ấy.”
Tần Lĩnh: “Có phải nên mời ông tơ này ăn một bữa cơm không.”
Đông Bối Bối: “Được.”
Cậu đứng ở cửa phất tay: “Tạm biệt anh xã, tối có về nhà không?”
Tần Lĩnh dở khóc dở cười: “Không đi công tác thì tối tôi còn có thể đi đâu?”
Đông Bối Bối vịn khung cửa, hỏi với: “Vậy tối anh muốn ăn gì?”
Tần Lĩnh suy nghĩ rồi đáp: “Đừng nấu, tối đến công ty tôi đi, có nhà hàng khá ngon dẫn em đi ăn.”
Đông Bối Bối: “Ô kê nha.”
Không nấu nướng có nghĩa là không cần đi chợ, không cần đi chợ có nghĩa là dư rất nhiều thời gian.
Một khi đã vậy, Đông Bối Bối lái xe đến phòng tập yoga của Danny.
Danny thấy gần đây cậu thường xuyên đến thì mỉm cười: “Trở thành phu nhơn có khác, chồng giàu, còn bận, không quản, tui thấy mà gato muốn lồng lộn.”
Danny: “Aiz, có bí kíp câu trai gì vậy chia sẻ cái đi, bữa nào tui cũng lấy chồng rồi làm phu nhơn.”
Đông Bối Bối cởi áo khoác, nói điềm nhiên: “Đầu tiên, độc thân đến 27 tuổi.”
Danny bày ra vẻ mặt tụt mood ngay lập tức: “Thôi bỏ đi, còn 27 nữa chớ, 17 tuổi chụy đây đã mất zin rồi, cũng chỉ có bà.”
Đông Bối Bối: Đâu nào, còn có Tần Lĩnh nữa á.
Tần Lĩnh 32 rồi đấy thôi.
À đâu, năm mới là 33.
Danny lại bắt đầu tò mò: “Đúng rồi, anh chồng giàu của ông cho ông nhiêu tiền một tháng dạ?”
Đông Bối Bối sửng sốt.
Gần đây cuộc sống suôn sẻ quá nên suýt chút quên mất cả chuyện này.
Chồng ơi, tiền xài hàng tháng anh còn chưa có cho đâu!

Đông Bối Bối uyển chuyển nhắn tin nhắc nhở Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh đang họp, lúc thấy tin nhắn thì bật cười, làm cho mọi người dự họp sợ đến mức thở cũng không dám thở, sợ rằng đây tiếng cười lạnh châm chọc, báo hiệu bóng đêm sắp đổ xuống, một giây sau mắng bọn họ đến máu chó đầy đầu.
Tần Lĩnh để điện thoại xuống, ngước mắt lên, vẻ mặt vẫn như thường: “Tiếp tục đi.”
Mọi người thở phào một hơi, lại nháo nhào ngạc nhiên không thôi: Ấy, không chửi kìa? Vậy là vừa rồi cười thật á.
Đến khi tan họp, tiếng cười bất chợt trong cuộc họp khi nãy trở thành đề tài chát chít trong các group lớn nhỏ trong công ty.
[Cái này còn cần phải hỏi á, chắc chắn là vợ nhắn tin.]
[Mà này, sếp Tần kết hôn thật hả?]
[100% nguyên chất luôn, không thấy tay ảnh đeo nhẫn à.]
[Không phải chia tay với người trước kia rồi hả.]
[Đúng rồi.]
[Vừa chia tay đã kết hôn, có phải nhanh quá rồi không?]
[Không chừng là gặp được real love?]
[Cái đít á! Một người cuồng làm việc như sếp Tần mà còn gặp real love? Real love chịu được 365 ngày ổng chỉ ở nhà 65 ngày thôi hả?]
[Aiz aiz, hỏi trợ lý Lý đi.]
[Trợ lý Lý kín miệng lắm.]
Tối đó, Đông Bối Bối bắt xe đến Lộc Sơn.
Lộc Sơn nằm ở khu CDB, chiếm trọn một tòa nhà.
Đông Bối Bối đứng ở dưới nhìn lên, chân thành cảm khái: “Doanh nghiệp của Tần Lĩnh to quá.”
Cậu bước vào tòa nhà, bảo vệ trước cửa thấy cậu nhưng không ngăn cản.
Đi vào trong, cách cửa không xa là một quầy lễ tân và sô pha nghỉ ngơi được kê trong sảnh lớn rộng rãi.
Đông Bối Bối và Tần Lĩnh đã hẹn thời gian với nhau, nhưng cậu tới sớm.
Vốn cậu định ngồi chờ ở sảnh, thấy có sô pha, đang định đi qua ngồi xuống thì một bóng người đứng ở quầy lễ tân quay lại, đó là Lý Mông.
Lý Mông thấy Đông Bối Bối, cậu chàng vội vàng bước qua chào hỏi: “Anh Đông.”
Đông Bối Bối gật đầu: “Trợ lý Lý.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1816: Vật phẩm trong túi

Lý Mông vui vẻ: “Sếp Tần nói anh tới, cho em đi xuống đón anh, đi thôi, em mang anh lên.”
Lý Mông đưa Đông Bối Bối vào thang máy.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, hai cô gái trẻ tuổi trợn mắt muốn lòi ra.
Ai đây?
Đẹp trai quá trời quá đất luôn?
Còn được đích thân trợ lý Lý đến đón, hay là sếp Tần dặn?
Cứ thế mà vào á?
Ngay cả thẻ khách tạm thời cũng không làm?
Ding thang máy đến tầng.
Đông Bối Bối đi ra trước, Lý Mông theo sát phía sau, sau đó trợ lý Lý bước nhanh lên dẫn đường, “Anh Đông, bên này.”
Khi bước vào khu văn phòng chung, Đông Bối Bối thản nhiên liếc nhìn xung quanh, theo sát Lý Mông.
Một lúc sau, hai người đến văn phòng sếp.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Đông Bối Bối đã biến mất sau cánh cửa.
Lý Mông không theo vào mà đóng cửa lại cho họ.
Quay về chỗ làm việc, một đám nhân viên gần đó đều vươn cổ ra khỏi chỗ của mình nhìn cậu chàng.
Có đồng nghiệp thân thiết bên cạnh rướn cổ dài thượt làm khẩu hình, Ai vậy?
Lý Mông lắc đầu, không đáp.
Nhiều group nhân viên lại bắt đầu ồn ào lên, đặc biệt là văn phòng ở tầng của sếp.
[Lý Mông dẫn ai tới vậy? Thậm chí còn không có thẻ cho khách.]
[Ai vậy? Đẹp trai quá trời!]
[Tôi thấy tay trái của người đó có nhẫn, chỉ là không thấy rõ.]
[Cũng giống như của Mr Tần hả? Có ai thấy rõ không?]
[Nhìn giống nhau lắm]
[!!!]
[Đừng bảo thật sự là vợ của ổng đi nha! Đẹp trai vậy đó hả!]
Đông Bối Bối bước vào văn phòng của Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh đang ký giấy tờ thì nghe thấy tiếng, anh ngước mắt lên, nhìn rồi thì không dời mắt nữa —
Đông Bối Bối vắt áo khoác ở khuỷu tay, mặc quần jean áo trắng, vừa trẻ trung vừa thời trang.
Cứ thế, Tần Lĩnh vừa nhìn chằm chằm Đông Bối Bối vừa ký giấy tờ dưới tay, ký xong thì đóng lại, đôi mắt anh vẫn dính chặt trên người Đông Bối Bối không chịu dời đi.
Đông Bối Bối thấy Tần Lĩnh còn đang làm việc thì không lên tiếng, cậu ngồi xuống sô pha gần cửa chờ anh.
Tần Lĩnh vặn nắp bút ký tên: “Tôi sắp xong rồi.”
Không vội.
Đông Bối Bối gật đầu.
Mười phút sau, Tần Lĩnh lấy áo khoác treo trên giá xuống, “Lái xe đến à?”
Đông Bối Bối: “Đi taxi.”
Tần Lĩnh mở cửa, ra hiệu cho Đông Bối Bối đi trước, lúc Đông Bối Bối đi ra thì hỏi một câu: “Nhà hàng có xa không?”
Tần Lĩnh bước ra, đóng cửa phòng lại: “Lái xe khoảng nửa tiếng, không xa lắm.”
Hai người sánh bước bên nhau, khiêm tốn rời khỏi khu làm việc.
Chân trước bọn họ vừa đi, chân sau mọi người bùng nổ.
[Thấy rõ rồi! Cùng một loại nhẫn! Chính là ẻm!]
[Chợt tui có thể hiểu vì sao sếp Tần vừa chia tay đã kết hôn ngay! Với gương mặt này, là tui thì tui cũng ngay và luôn!]
[Trông sếp Tần không phải là người nông cạn như thế.]
[Mi thì biết gì, đàn ông càng giàu càng nguyên thủy!]
[Ảnh] [Ảnh]
[Lén chụp mấy tấm, tiếc là bị mờ.]
Tần Lĩnh dẫn Đông Bối Bối đến một nhà hàng tranh sơn dầu rất phong cách.
Khi Đông Bối Bối bước vào cửa, cậu đã bị bức tranh vẽ hoa hướng dương của Van Gogh hấp dẫn, đứng lại nhìn nó.
Tần Lĩnh cũng không giục, chỉ đứng bên cạnh chờ đợi, nhân viên phục vụ tiếp đãi cũng không lên tiếng, lẳng lặng đứng đó.
Đông Bối Bối xem xong, cậu đi theo Tần Lĩnh bước vào trong.
Tần Lĩnh không hiểu tranh vẽ nên hỏi Đông Bối Bối: “Bức tranh kia thế nào?”
Đông Bối Bối: “Vẽ lại rất giống, lúc đầu em còn tưởng là in lại bằng máy.”
Tần Lĩnh: “Thích không? Thích thì mua?”
Đông Bối Bối chấm hỏi: “?”
Tần Lĩnh: “Tất cả tranh ở đây đều là tranh bán.”
Người phục vụ lên tiếng đúng lúc: “Vâng, tranh trong nhà hàng của chúng tôi đều là tranh bán, nếu như hai vị thích có thể đặt mua.”
Đông Bối Bối cười: “Không cần đâu.”
Cậu chỉ nhìn chơi thôi.
Nhìn lại lần nữa, các món ăn vậy mà cũng giống như tranh, phối màu rất đẹp.
Đông Bối Bối cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cậu cảm thấy nhà hàng thế này nhất định không phải là nhà hàng bình thường, hỏi Tần Lĩnh, Tần Lĩnh nói: “Còn nhớ bữa tiệc kinh doanh hôm qua tôi nói với em không?”:
Đông Bối Bối gật đầu.
Tần Lĩnh: “Chủ bữa tiệc là chủ của nhà hàng này.”
Đông Bối Bối thấy khá kinh ngạc, nhướng mày.
Tần Lĩnh không thưởng thức được tranh, không biết về màu, thức ăn mang lên món nào anh ăn món đó, vừa ăn vừa nói: “Nông dân.”
Đông Bối Bối:?
Tần Lĩnh tự giễu: “Chủ tiệc kiêm chủ ở đây, đặt biệt danh sau lưng tôi.”
Anh nhún vai, “Cũng vì tôi không thưởng thức được tranh của cô ấy.”
Đông Bối Bối mở to hai mắt, cảm thấy khó hiểu.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa ăn vừa nói: “Sao lại thế?”
Tần Lĩnh lại có thể không để tâm, nói tiếp: “Ở ngoài tôi có nhiều biệt danh lắm.”
“Nhà giàu mới nổi, nông dân lên đời, chó nhà giàu.”
“Khụ —”
Đông Bối Bối sặc một hơi.
Tần Lĩnh đưa cốc nước trên bàn qua, mỉm cười.
Đông Bối Bối uống nước xong thì buồn bực: “Sao anh còn cười được?”
Tần Lĩnh cong môi, chẳng có chút nào là giận: “Bởi vì họ nói đúng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1178: C1178: Tình trạng nguy hiểm

Nhà quê, nông dân lên đời, nhà giàu mới nổi, quả thật tôi đúng là thế.”
Tần Lĩnh nhắc đến một câu chuyện cười của anh trong một buổi triển lãm nghệ thuật nào đó của chủ nhà hàng: “Có một bức tranh với chủ đề bảo vệ môi trường, màu xanh, rác thải của con người gây ô nhiễm môi trường, màu sắc xanh đỏ lòe loẹt, có mấy lớp trong ngoài.”
“Người khác hỏi tôi bức tranh này thế nào.”
“Tôi nói giống hamburger.”
Tần Lĩnh hỏi Đông Bối Bối: “Em nói xem nếu em là người chủ trì, em nghe xong có giận hay không.”
Đông Bối Bối bênh vực Tần Lĩnh: “Nhưng cũng không thể nói anh như vậy.”
Tần Lĩnh không quan tâm chút nào: “Sống ở đời, mấy ai không có vài cái biệt danh.”
Đông Bối Bối nói theo: “Sống ở đời có rất nhiều nhà hàng, chúng ta có thể bỏ qua nhà hàng này.”
Tần Lĩnh: “Món ăn ở đây khá được.”
Là vì ở đây ngon nên anh mới dẫn Đông Bối Bối tới.
Đông Bối Bối ăn đồ ăn: “Ấn tượng thôi cũng đủ để đánh giá không tốt rồi.”
Đặt đũa xuống, hạ giọng: “Ăn bữa này xong thì lần sau đừng đến nữa.”

Thì thầm xong cậu lấy điện thoại ra, nói cứ như thật: “Để em xem xem nhà hàng này có đánh giá công khai không, có thì em cho ba sao.”
Tần Lĩnh bật cười.
Đông Bối Bối vẫn luôn rất để ý đến việc chủ nhà hàng này đặt biệt danh cho Tần Lĩnh, rõ ràng là thức ăn rất ngon, nhưng cậu không thêm món nào nữa, ăn xong mấy món đã kéo Tần Lĩnh đi.
Trời vẫn còn sớm, hai người không đi lấy xe ngay mà tản bộ gần đó, vừa đi vừa nói chuyện.
Đông Bối Bối: “Thật ra lúc trước em đi làm cũng có biệt danh đó.

Họ gọi em con lười, là con lười làm gì cũng chậm trong phim “Zootopia”.”
Tần Lĩnh: “Em có giận không?”
Đông Bối Bối: “Không.

Cũng không ai nói trước mặt em.”
Tần Lĩnh: “Cũng không ai nói trước mặt tôi, nhưng trông em có vẻ có chút không vui.”
Đông Bối Bối: “Không giống mà.”
“Nói em là con lười, đơn giản là nói em không có phong cách, không có cảm giác tồn tại, không phải lời xúc phạm.”
“Nhưng những lời nói anh…”
Đông Bối Bối dừng lại, vẫn có chút không vui như cũ: “Rất khó nghe.”
Con tim của Tần Lĩnh hẫng nhịp — bạn đời của anh luôn là một người tốt tính, quen biết lâu thế rồi, hầu như anh chưa thấy cậu giận bao giờ.
Nhưng bây giờ không vui, lại là vì anh.
Trong tim Tần Lĩnh như có một cái móc câu, nhẹ nhàng kéo lấy tim anh.
Tần Lĩnh: “Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.”
“Vốn muốn dẫn em đi ăn ngon.”
Bây giờ lại thành thế này.
Vừa lúc hai người đi đến một cửa tiệm thịt nướng tự phục vụ, Đông Bối Bối có ý tưởng: “Chúng ta ăn cái này đi.”
Tần Lĩnh nhìn bảng hiệu: “Được.”
Thế là không lâu sau đó, Tần Lĩnh xắn tay áo, một tay kẹp thịt, một tay cầm dao cắt thịt, áo sơ mi cả chục ngàn bị ám đầy khói thịt nướng, Đông Bối Bối bưng hai cái dĩa quay lại, một dĩa toàn là thịt, một dĩa toàn là tôm.
Đông Bối Bối: “Anh muốn uống bia không? Em thấy bên kia có bia.”
Tần Lĩnh hỏi: “Lúc về em lái xe nhé.”
Đông Bối Bối: “Được.”
Cậu dừng lại rồi nói tiếp: “Vừa hay em còn chưa lái Maybach bao giờ.”
Tần Lĩnh: “Vậy thì uống một chút.”
Đông Bối Bối đi đến quầy bar lấy hai chai bia và một coca.
Thấy Đông Bối Bối uống coca, Tần Lĩnh nhắc nhở: “Không phải thầy yoga của em dặn không được ăn đêm để giảm mỡ à.”
Đông Bối Bối nhún vai, mở coca ra: “Ảnh cũng đâu biết em uống cái này.”
Coca và bia cụng vào nhau, đây mới là bữa tối làm người ta vui vẻ.
Kết quả trên đường về, Đông Bối Bối lái Maybach rì rì, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đưa tay vỗ trán, “Xong đời, em quên anh còn đang bệnh, em còn dẫn anh đi ăn đồ nướng.”
Tần Lĩnh: “Không sao, ăn một bữa cũng không bệnh thêm được.”
Đông Bối Bối cảm thấy lo lắng: “Anh còn ăn được nữa không? Về em nấu cháo cho anh.”
Tần Lĩnh buồn cười: “Cái này thì có khác gì vừa uống rượu vừa thuốc bổ gan chứ?”
Đông Bối Bối lẩm bẩm: “Đánh lừa cơ thể anh một xíu, để nó nghĩ rằng anh đang tĩnh dưỡng.”
Tần Lĩnh không khỏi bật cười.
Anh rất thích cách Đông Bối Bối biểu lộ cảm xúc một cách vô thức, cũng thích những lời dí dỏm cậu nói lúc lơ đãng.
Quả thật rất thú vị, rất hợp khẩu vị của anh, rất làm anh thích.
Tần Lĩnh ngồi ở ghế phó lái, lẳng lặng nhìn Đông Bối Bối.
Nhìn đôi mắt trầm tĩnh chăm chú nhìn phía trước, nhìn ánh đèn neon và đèn ngoài cửa sổ xe thỉnh thoảng chiếu vào trong xe, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của cậu.
Nhìn sống mũi cao thẳng, chóp mũi cong cong, đôi môi hơi mím và khuôn cằm thon gầy.
Móc câu trong lòng Tần Lĩnh lại xuất hiện, đầu móc nhọn đâm vào trái tim anh từng chút một.
Đến đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.
Đông Bối Bối đạp phanh, dựa lưng vào ghế, quay qua.
Chợt Tần Lĩnh nghiêng đầu hôn cậu — không phải hôn môi, mà là cằm, mặt và chóp mũi.
Anh hôn đến không ngừng được, hôn đến say đắm.
Vừa hôn, anh vừa nhỏ giọng thì thầm vào tai của Đông Bối Bối: “Anh muốn thân mật hơn, được chứ?”
Được, tất nhiên là được.
Đêm đó về nhà.

Vòng eo của Đông Bối Bối mềm mại, mịn màng.
Tần Lĩnh thì hoàn toàn khác, cơ bắp toàn thân anh đều chắc khỏe.

Lúc đầu, Tần Lĩnh còn cố gượng không hôn lên môi của Đông Bối Bối vì mình còn cảm.
Nhưng đôi môi mềm của Đông Bối Bối vẫn luôn đuổi theo anh, Tần Lĩnh không kìm lòng được mà ngậm lấy.

Hôm sau, Đông Bối Bối uể oải nằm trên ghế lười bên cửa sổ để phơi nắng, nghĩ đến đêm qua, cậu không khỏi hồi tưởng —
Tay của Tần Lĩnh to quá à, to đến mức có thể ôm gọn eo của cậu luôn.
Hình như lòng bàn tay của anh có vết chai? Hoàn toàn khác với da dẻ nhẵn nhụi trên người của anh ấy.
Bả vai rộng dữ vậy luôn á hả? Cậu nằm trong lòng anh, như thể được ôm trọn cả người.
Lực cánh tay rất khỏe.
Còn có cơ trên người nữa, cứng bem bem luôn.
Đông Bối Bối cảm nhận lại dư vị đến đỏ rang cả tai, vui lắm, còn cười khúc kha khúc khích như chuông ngân.
Bây giờ xem như cậu đã biết vì sao Mẫn Hằng đã chia tay với Sở Hoài Nghiêm mà còn trở thành bạn giường.
Đây là cậu chỉ mới có sương sương mà đã thích thế này, nếu như làm nghiêm túc đến bước cuối…
Đông Bối Bối cười ngây ngô mấy lần.
Mấy ngày sau, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối cùng nhau dự tiệc kinh doanh.
Xét thấy, đây là lần đầu tiên Tần Lĩnh chính thức đưa Đông Bối Bối đến một bữa tiệc kinh doanh sau khi cưới, mọi người trong bữa tiệc đều rất ngạc nhiên và dõi theo.
Nghe nói Tần Lĩnh đã kết hôn, đây là bạn đời mới cưới của anh ấy?
Nhận thấy được những ánh mắt từ xung quanh, từ đầu đến cuối Tần Lĩnh vẫn đi cạnh Đông Bối Bối, đồng thời còn nhỏ giọng trấn an: “Đừng căng thẳng.”
Tâm trạng của Đông Bối Bối rất thoải mái: “Không đâu.”
Nhìn thấy ánh mắt của Đông Bối Bối như đang tìm kiếm thứ gì, Tần Lĩnh hỏi: “Sao vậy?”
Đông Bối Bối thấp giọng: “Em đang tìm tiệc buffet có trứng cá muối hay không.”
Mắt cậu sáng lên, “Thấy rồi!”
Tần Lĩnh buồn cười.
Có người cầm champagne đến gần: “Sếp Tần.”
Tần Lĩnh cầm một ly champagne từ khay của phục vụ, đưa một ly cho Đông Bối Bối, một ly cầm trong tay, chạm với đối phương: “Sếp Hứa.”
Sếp Hứa nhìn Đông Bối Bối: “Vị này là…”
Tần Lĩnh: “Người yêu của tôi.”
Sếp Hứa chạm ly với Đông Bối Bối: “À, hân hạnh được gặp.”
Đông Bối Bối khẽ gật đầu.
Tần Lĩnh quay sang nói với Đông Bối Bối: “Tiểu Đông, sếp Hứa cũng học đại học C.”
Sếp Hứa kinh ngạc, bắt chuyện: “Người yêu của sếp Tần thế mà cũng tốt nghiệp đại học C, khóa mấy? Chuyên ngành gì?”
Đông Bối Bối: “Ngành ngôn ngữ phụ*, khóa 12.” (như Đức, Pháp…!Ba Tư, Thái…)
Sếp Hứa ngạc nhiên: “Ồ? Hóa ra là đàn em! Thật trùng hợp.

Tôi học luật.”
Ngôn ngữ phụ.
Sếp Hứa suy nghĩ: “Chuyên ngành ngôn ngữ phụ, tôi biết trưởng khoa Lưu Vĩ Cường là giáo sư của chuyên ngành này.”
Đông Bối Bối gật đầu: “Giáo sư Lưu là thầy của tôi.”
Cái này thì càng trùng hợp.
Sếp Hứa: “Hai ngày trước tôi còn uống trà câu cá với giáo sư Lưu đấy.

Bây giờ cậu còn liên lạc với giáo sư không?”
Đông Bối Bối cười: “Hồi tết tôi có gọi điện cho thầy, còn nghĩ một thời gian nữa đi thăm thầy.”
Sếp Hứa thấy người yêu của Tần Lĩnh vừa là bạn học vừa là cựu sinh viên, không khỏi cảm thấy thân thiết hơn, thậm chí còn lấy điện thoại ra gọi video ngay tại chỗ với giáo sư Lưu, “Này! Ông Lưu! Ông xem ai đây!”
Giáo sư Lưu híp mắt nhìn bên cạnh sếp Hứa, kinh ngạc: “Đây không phải là tiểu Đông sao.”
Đông Bối Bối chào hỏi với đầu dây bên kia: “Thầy.”
Giáo sư Lưu thắc mắc: “Tiểu Đông, sao con lại ở cùng với ông này?”
Đông Bối Bối: “Vừa mới gặp ạ.”
Sếp Hứa cười ha ha không ngừng: “Đúng đó, rất là đúng dịp.”
Sếp Hứa cũng làm bên bất động sản, là chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp địa phương.
Trong tiệc kinh doanh, mọi người chợt thấy sếp Hứa và Tần Lĩnh nói chuyện vui vẻ, thậm chí còn rất vui vẻ với vị bạn đời mới cưới kia Tần Lĩnh, mọi người vừa kinh ngạc vừa hơi ngờ ngợ.
Gì vậy?
Chẳng lẽ cũng quen biết nhau?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1782

Kết quả là, nhiều người cũng sáp lại gần —
“Sếp Tần, vị này là?”
“Hôm nay sếp Tần đưa phu nhân đến đây.”
“Sếp Tần, tôi nhìn đúng rồi chứ, đây hẳn là người yêu đúng không? Người yêu của anh trẻ quá.”
“Sếp Tần…”

Đông Bối Bối đi theo Tần Lĩnh xã giao một vòng, vất vả lắm bên cạnh mới không còn ai, cậu đến bàn tiệc buffet lấy dĩa ăn chút gì đó.
Tần Lĩnh hỏi: “Mệt không?”
Đông Bối Bối lắc đầu: “Toàn là chào hỏi với anh, em chỉ phụ trách cười.”
Tần Lĩnh có phần ngạc nhiên trước khả năng thích ứng của Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối chớp mắt: “Là khô cá.”
Hửm?
Đông Bối Bối nhỏ giọng: “Mẫn Hằng đặt biệt danh cho em, gọi em là khô cá.”
Cậu giải thích: “Cậu ấy nói khô cá đã được ướp muối, không sợ nắng, không sợ nước, không sợ lửa, không sợ gì hết.”
Lực thích ứng rất mạnh.
Tần Lĩnh bị miêu tả này chọc cho cười, nhỏ giọng nói theo: “Chưa từng thấy khô cá nào đẹp như vậy.”
Đông Bối Bối nhướng mày, nhận lời khen này, gật đầu: “Cảm ơn.”
Còn rất tự tin.
Tần Lĩnh cười.
Những người khác cầm champagne đến đây bắt chuyện, lực chú ý của Tần Lĩnh bị dời đi, chuyên tâm xã giao.
Đông Bối Bối cầm dĩa, ăn vài miếng tráng miệng rồi xoay người đi tìm trứng cá muối.
Khi đang đi, một giọng nói kinh ngạc truyền đến bên tai, “Bối Bối?”
Đông Bối Bối ngước mắt, bất ngờ nhìn thấy Đông Nhị Hi: “Dì nhỏ.”
Đông Nhị Hi không đến một mình, bên cạnh cô còn có một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng với mái tóc hồng.
Người phụ nữ thấy Đông Bối Bối lạ mắt, lại thấy Đông Bối Bối gọi Đông Nhị Hi là dì nhỏ, nghi ngờ hỏi Đông Nhị Hi: “Đứa nhỏ này nhà em à?”
Đông Nhị Hi: “Ừ.”
Cô như nghĩ đến điều gì, quay qua nói với người phụ nữ: “U Lam, thằng bé là con của chị em.”
Người phụ nữ thời thượng được gọi là “U Lam” ngẩn người, kinh ngạc đánh giá Đông Bối Bối, trong mắt hiện lên rất nhiều hồi ức thời quá khứ bùi ngũi mãi không thôi.
Cô đến gần Đông Bối Bối, nhìn cậu từ trên xuống dưới, rồi nhìn chằm chằm vào mặt của Đông Bối Bối, nhìn một lúc, nước mắt cô lưng tròng.
Cô há miệng, nghẹn ngào nơi cổ họng, môi run rẩy nói với Đông Bối Bối: “Con tên là Bối Bối, đúng không?”
Không cần nghĩ, cũng không cần hỏi, đúng rồi, vừa nãy cô cũng nghe thấy.
Nghe thấy gọi là Bối Bối!
Suýt nữa U Lam đã òa khóc, cô nhìn Đông Bối Bối rồi nhìn Đông Nhị Hi: “Lúc còn trẻ chị của em đã nói với chị, sau này sinh con thì phải cưng giống như bảo bối, nên đặt nhũ danh là Bối Bối.”
“Chị còn cười cô ấy đặt tên quá cẩu thả.”
Cô quay qua nhìn Đông Bối Bối, vẻ mặt cảm động: “Thật không ngờ, thật không ngờ!”
Đông Bối Bối chẳng hiểu gì.
Chỉ là lịch thiệp rút khăn giấy ở bàn sau đưa qua.
U Lam nhận lấy rồi lại nhìn Đông Bối Bối từ trên xuống dưới lần nữa: “Con ngoan, con là một đứa bé ngoan.”
Đông Nhị Hi đến gần, đặt tay lên tay U Lam, “Được rồi”, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Đang ở bên ngoài đấy, chú ý một chút.”
U Lam lấy khăn giấy lau khóe mắt, nhanh chóng khôi phục biểu cảm.
Cô nở nụ cười, cười rất xán lạn, đối mặt với Đông Bối Bối một lần nữa, hào phóng giới thiệu mình: “Cô tên là U Lam, là bạn học cũ hồi còn trẻ của mẹ con.”
Đông Bối Bối liếc nhìn qua Đông Nhị Hi, cô gật đầu với cậu.
Đông Bối Bối chào hỏi với U Lam: “Xin chào, nữ sĩ.”
U Lam rất thích tiếng nữ sĩ này của Đông Bối Bối, cô bật cười: “Cô còn tưởng sau khi con nghe cô giới thiệu sẽ gọi cô là thím, cảm ơn con không gọi là thím.”
U Lam nhìn Đông Bối Bối một cách đầy thưởng thức: “Con rất giống mẹ, rất xinh đẹp.”
Còn khen, “Vóc dáng rất cao, lớn lên cũng rất dễ nhìn, chân dài miên man.”
“Không uổng công mẹ con thương con, gene tốt gì cũng cho con hết.”
Đông Nhị Hi cũng xúc động, đứng bên cạnh nở nụ cười: “Đúng vậy.”
Trông U Lam càng giống dì của Đông Bối Bối hơn là Đông Nhị Hi, cô hỏi Đông Bối Bối trước một bước: “Sao hôm nay lại tới đây? Đến cùng ai?”
Đông Bối Bối lễ phép trả lời: “Đến cùng tiên sinh ạ.”
U Lam kinh ngạc nhìn Đông Nhị Hi: “Kết hôn rồi hả!?”
Đông Nhị Hi gật đầu, đáp thay Đông Bối Bối: “Vừa lãnh giấy kết hôn hồi năm ngoái.”
U Lam cười: “Là chuyện tốt.”
Cô nhìn bốn phía, hỏi: “Tiên sinh đến chưa? Là vị nào, mang đến cho cô nhìn xem.”
“Tiên sinh họ gì? Nói không chừng cô có biết.”
Đông Nhị Hi muốn nói lại thôi, nhìn Đông Bối Bối, Đông Bối Bối nghiêng người, chỉ về một hướng, U Lam nhìn thấy thì không khỏi sửng sốt, thì thào: “Không phải là…”
Đông Bối Bối: “Tiên sinh của con họ Tần.”
!
Là cái tên nông nhân nói tranh của cô giống hamburger đó hả?
U Lam:……
Lúc Tần Lĩnh đến đây chào hỏi, vẻ mặt của U Lam đầy xấu hổ: “Ha ha, sếp Tần.”
Dù sao thì thái độ cũng đã dịu lại, không còn đối chọi gay gắt giống như trước.
Tần Lĩnh đứng bên cạnh Đông Bối Bối, nhìn thấy Đông Nhị Hi thì khẽ gật đầu, nhìn về phía U Lam, anh gọi: “Cô Miêu.”
U Lam họ Miêu, là họa sĩ, chuyên kinh doanh nghệ thuật, nhưng mọi người không gọi cô là sếp Miêu, mà gọi là cô.
U Lam nhìn Tần Lĩnh, thấy Tần Lĩnh đứng cùng Đông Bối Bối thì càng lúng túng hơn: Không ai đặt biệt danh cho con rể của bạn học cũ là nông dân cả, đúng không.
Chuyện này coi như xong!
Thế giới thật nhỏ!
Aiz!
Cô lại nhìn Đông Bối Bối, yên lặng nghĩ thầm: Sao con trai của Mộng Hi lại tìm một tên nhà giàu mới nổi, siêu lúa làm ông xã chứ!
U Lam thật sự không thích Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh đã nói đi nói lại những từ thô thiển trong các cuộc triển lãm của cô, thì dù cho có là sếp lớn, xuất thân cao, cô cũng không thể nào thưởng thức được.
Đặt cho cái biệt danh nông dân là để mắt tới lắm rồi.
Nhưng anh nông dân này lại là ông xã của con trai của Mộng Hi, con rể của nhà họ Đông…
Ấn tượng của U Lam về Tần Lĩnh quay ngoắt 360 độ, cô nâng champagne trong tay, chạm ly với Tần Lĩnh, nói lịch sự: “Phải nói là thế giới này thật nhỏ.”
Đông Nhị Hi biết trong lòng U Lam coi thường Tần Lĩnh, vì vậy cô đứng bên cạnh chỉ cảm thấy buồn cười.
Tần Lĩnh nhìn ra U Lam là vì có quan hệ với Đông Bối Bối nên mới thay đổi thái độ với mình, vốn hôm nay anh cũng đến vì U Lam, nếu U Lam đã nói vậy, Tần Lĩnh cũng đáp theo: “Quả thật là nhỏ.”
U Lam thở dài trong lòng: Thôi được rồi.
Người quen cả, biết làm sao giờ.
Tần Lĩnh có việc muốn thương lượng với U Lam, anh chủ động: “Cô Miêu, mượn một bước.”
U Lam gật đầu, vừa đi qua một bên vừa nói chuyện với Tần Lĩnh.
Không bao lâu sau, mọi người trong sảnh đều biết bạn đời mới cưới của Tần Lĩnh xuất thân từ nhà họ Đông, bây giờ họ chẳng những xem trọng Tần Lĩnh, mà còn lấy lòng nhà họ Đông tuyển được con rể đắc lực thế này.
Đông Nhị Hi nâng champagne đáp lại mọi người, quả thật rất có thể diện.
Về phần Đông Bối Bối.
Cậu chẳng làm gì cả, nhưng lại có thể dễ dàng giúp Tần Lĩnh thuận lợi hơn trong mối quan hệ với U Lam.
Chỉ là khi cậu biết người đặt biệt danh cho Tần Lĩnh là U Lam…
Đông Bối Bối đứng trước mặt Tần Lĩnh, vươn tay vuốt ve nếp gấp trên bộ đồ vest giúp anh: “Nhìn ở phần nữ sĩ người ta giúp anh giải quyết mọi chuyện, vậy nông dân thì nông dân.”
Tần Lĩnh dở khóc dở cười — rõ ràng lúc trước còn giận đến không thèm ăn, còn cho nhà hàng của người ta ba sao.
Đông Bối Bối lẩm bẩm, trông như đang dỗ dành: “Em chung một nhà với anh, em cũng là nông dân.”
Còn nói: “Nữ sĩ U Lam cũng là người một nhà, nên giờ cũng là nông dân luôn.”
Tần Lĩnh không khỏi bật cười với kiểu tự điều (tẩy) chỉnh (não) này của em nhà.
Tần Lĩnh nhỏ giọng: “Hôm nay phải cảm ơn em.”
“Không có em, đừng nói cô Miêu giúp, chỉ mỗi việc có cho tôi sắc mặt tốt hay không còn chưa biết.”
Đông Bối Bối: “Không có chi.”
Cậu nói tiếp: “Nhưng anh không cần phải cảm ơn em.”
Vẻ mặt Đông Bối Bối nghiêm túc nhưng ôn hòa: “Anh cũng đến nhà họ Đông chống lưng cho em rồi, chúng ta là chồng chồng với nhau, nếu em có thể giúp đỡ anh, vậy đương nhiên là tốt nhất.”
Cậu dừng lại rồi nhún vai: “Thật ra em không làm gì cả.”
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối, thấy vẻ mặt chân thành, nghiêm túc tự thuật của cậu, nếu không phải không đúng hoàn cảnh, thật muốn….
Tần Lĩnh nghĩ vậy, thì đương nhiên là làm vậy luôn —
Thừa dịp xung quanh bàn tiệc không có ai, cũng không ai nhìn, Tần Lĩnh nghiêng đầu hôn lên môi của Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối giật mình, vội vàng đưa tay che miệng, liếc mắt nhìn xung quanh.
Tần Lĩnh cười khẽ, thấp giọng: “Không ai nhìn chúng ta cả.”
Đông Bối Bối đưa tay đánh Tần Lĩnh một cái.
Không ai thấy cũng không được như vậy.
Một ông chủ lớn như anh, trường hợp nào làm chuyện nào còn không biết hay sao?
Kết quả Tần Lĩnh lại nghiêng đầu hôn thêm cái nữa, chỉ là lần này anh đàng hoàng hơn, chỉ hôn lên má chứ không hôn lên môi.
Đông Bối Bối giả vờ giận dỗi, trừng mắt.
Tần Lĩnh nở nụ cười, nhỏ giọng nói một câu: “Ừm, nếm thử rồi, khô cá không mặn, còn rất thơm.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.